The Secret Prince in Vietnamese

Chapters 1-37

Câu chuyện cho trẻ em trong thời gian khó khăn – Câu chuyện giúp đỡ cha mẹ trong mùa COVID-19 – Hoàng tử bí mật

Tác giả: Kim Allsup – từ ngày 15 tháng 3 năm 2020
Người dịch: Bùi Mai Anh – Hiệu đính: Phan Lê Minh

photo by Richard Clark via Unsplash

Chúng tôi là Bùi Mai Anh, có con đang học trường mầm non và Phan Lê Minh, có con đang học lớp 6 trường theo phương pháp Steiner Waldorf. Ban đầu, chúng tôi chỉ định dịch câu chuyện này để trẻ Việt Nam có cơ hội được cha mẹ đọc/kể cho nghe một câu chuyện cảm động tạo cảm hứng và an ủi các em trong mùa dịch, không định là cho con của mình (vì con của Mai Anh quá nhỏ chưa hiểu câu chuyện này, và con của Lê Minh thì đã quá lớn). Song dần dần, việc này đã trở thành một hành trình thú vị cho chính chúng tôi, và con của Lê Minh hóa ra đã rất yêu thích câu chuyện. Hy vọng câu chuyện này sẽ trở thành một trải nghiệm đẹp đẽ trong thời thơ ấu của nhiều bạn nhỏ Việt Nam.

We are Bui Mai Anh and Phan Le Minh, who have translated the Secret Prince into Vietnamese. We are both parents of children who study in Steiner Waldorf – inspired schools in Vietnam. First, we hope that Vietnamese children and parents can have a story to inspire and heal their souls in the pandemic. But then, translating this story become an interesting journey for ourselves. We hope that this story will become a beautiful experience for many Vietnamese children’s childhood.


Bạn đã tích trữ được những thứ cần thiết: nước rửa tay và giấy vệ sinh, và bạn đã có một tủ đựng thức ăn không dễ hỏng bao gồm đủ mì ống cho cả khu phố của bạn. Nhưng những hàng xóm của bạn chưa biết khi nào mới có thể ghé thăm.

Nếu bạn có con, ở đây có thêm một điều bạn có thể thêm vào danh sách những điều cần thiết cho bạn trong thời đại cô độc này: những câu chuyện, đặc biệt là những câu chuyện mà bạn tự sáng tác để giúp con bạn đối mặt với những thay đổi không ngờ trong cuộc sống hàng ngày.
Hoàng tử bí mật là một câu chuyện đang được sáng tác, nhằm hỗ trợ hành trình nội tâm của trẻ em trong thời gian cô độc này. Bạn sẽ tìm thấy chương đầu tiên dưới đây. Mục tiêu của tác giả là ra thêm chương mới vào mỗi thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu. Tác giả hy vọng con của bạn (từ bốn đến mười hai tuổi), có thể thấy rằng câu chuyện Hoàng tử bí mật giúp bình thường hóa việc ở nhà trong nhiều ngày.

Câu chuyện cho thấy một đứa trẻ mà tinh thần độc lập của cậu giúp cậu đối phó với việc bị mắc kẹt trong nhà trong nhiều tuần. Câu chuyện này không đề cập đến bệnh tật; truyện nói về một cậu bé phải ở trong nhà do lũ lụt. Truyện không phải là một lời giải thích cho lý do tại sao chúng ta đang thực hành xa cách xã hội. Có lẽ đến lúc này con bạn đã biết tại sao thói quen hàng ngày của chúng lại khác thời gian trước. Câu hỏi bây giờ đối với hầu hết trẻ em không là quá nhiều tại sao bằng câu hỏi làm thế nào để tưởng tượng lại cuộc sống hàng ngày của chúng.

Trong hai thập kỷ qua, trẻ em đã trở nên ngày càng được sống theo chương trình. Và bây giờ, đột nhiên, các em không có trường học, không có hoạt động sau giờ học, không có những chuyến đi đến các cửa hàng hoặc nhà hàng yêu thích của chúng. Đây là một cơ hội tuyệt vời để trẻ khám phá ra rằng chúng là người sáng tạo và kiên cường. Tác giả hy vọng câu chuyện này (và những câu chuyện bạn tự sáng tác) sẽ giúp làm cho trẻ mạnh hơn trong việc tự tạo niềm vui và sáng tạo trong thời gian các em thiếu các lịch trình hàng ngày thông thường.

Kể chuyện có hiệu quả vì nó dựa vào việc hiển thị hơn là kể. Cho một đứa trẻ nhìn thấy việc may vá hay nhảy dây thì sẽ gởi cảm hứng cho trẻ hơn là một đề nghị bằng lời như “con đi nhảy dây đi.” 

Hãy thay đổi câu chuyện để biến nó thành của riêng bạn. Thay đổi tên hay giới tính của nhân vật chính. Thêm câu chữ vào trong câu chuyện, thêm nhân vật, vv … Nếu bạn có những thay đổi lớn cho câu chuyện, có thể câu chuyện sẽ hiệu quả hơn khi bạn kể nó thay vì đọc. Một cách khác để sử dụng câu chuyện này là xem nó như một ví dụ để giúp bạn viết câu chuyện chữa lành của riêng bạn.

Bạn đã sẵn sàng để sáng tác những câu chuyện của riêng bạn để giúp con bạn đối phó với một tình huống đầy thách thức? Dưới đây là một số mẹo có thể giúp bạn:

1 Bắt đầu kể chuyện mà không cần giới thiệu.
2 Tránh mọi giải thích về lý do tại sao bạn đang câu kể chuyện này.
3 Khi cần thiết, hãy đủ can đảm sáng tác câu chuyện trong lúc bạn đang kể.
4 Tránh chỉ ra ý nghĩa đạo đức trong câu chuyện.
5 Lập kế hoạch trước cho câu chuyện khi bạn có thể.
6 Tạo một cốt chuyện chính mà bạn có thể kết hợp với các chủ đề chữa lành (cho mỗi vấn đề cụ thể trong cuộc sống đang gặp phải)
7 Một trong những thời điểm tốt nhất để kể chuyện là khi lái xe.
8 Sử dụng những câu chuyện có thật từ thời thơ ấu của bạn và những câu chuyện kinh điển từ văn học nếu chúng phù hợp với hoàn cảnh.
9 Nhấn mạnh vào yếu tố tích cực. Một câu chuyện về một nhân vật thay đổi để trở thành một người đầy quan tâm, hữu ích, chu đáo hoặc dũng cảm có hiệu quả hơn một câu chuyện về một người có lỗi khiến họ thất bại. Bao gồm một đoạn tập trung vào những khoảnh khắc mạnh mẽ của cái nhìn sâu sắc và sự chuyển đổi.
10 Bạn có thể gắn các câu chuyện lại với nhau bằng cách có một nhân vật trong cốt chuyện chính kể một câu chuyện mà bạn sáng tác hoặc câu chuyện mà bạn học được từ một cuốn sách.

Lưu ý: bạn có thể theo dõi trang Grow Children trên WordPress hoặc trên Facebook để được thông báo về các phần tiếp theo của Hoàng tử bí mật. Link tiếng Anh: https://childrengrowing.com/2020/03/15/stories-for-children-in-times-of-trouble-storytelling-help-for-parents-in-the-era-of-covid-19/?fbclid=IwAR2Z_-2NkUCQ4ABIpBJW29eWGRJR2wYLyrnDwXSmdSy4G5P7uilnPOKjYlg

Bạn có thể chia sẻ câu chuyện này để nhiều phụ huynh và trẻ em có thể biết đến câu chuyện này nhiều hơn. XIn dẫn nguồn tác giả và người dịch. 

photo by Richard Clark via Unsplash

Hoàng tử bí mật

Chương 1 – Chiếc áo màu nhiệm

Ở trường, không ai biết Ronduin là một hoàng tử nhỏ sống trong tòa lâu đài bằng vàng vĩ đại. Đấy là một tòa lâu đài cao đến nỗi những ngọn tháp của nó từ tận ngôi làng cũng có thể nhìn thấy. Cậu bé có những ngăn tủ chứa đầy những bộ quần áo nông dân mà cậu mặc vào những ngày đến trường. Và cậu nài nỉ Ngài Andrew, hiệp sĩ hoàng gia, người đưa cậu đến ngôi trường trong làng cũng mặc đồ nông dân và buộc những con ngựa vào một cỗ xe ngựa bằng gỗ đơn giản cũ kĩ. Ngay cả vậy, Roduin vẫn còn lo lắng rằng Ngài Andrew và những con ngựa hoàng gia béo tốt có thể bị nhận ra, vì vậy mỗi buổi sáng cậu bé nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa và chạy suốt con đường xuyên qua khu rừng dẫn vào trong làng.

Mỗi buổi sáng Ronduin chạy xuống con đường rừng này nhanh hết mức có thể. Cậu chạy dọc theo bờ hồ, sau đó dọc theo con sông và tiếp đó vào trong làng nơi có những người thợ làm bánh mì và thợ làm gốm và những người thợ thiếc vẫy chào cậu. Cậu chào thật lớn từng người một ‘‘Chúc Một Ngày Tốt Lành!’’ Chạy thế này đã giúp cậu khỏe mạnh và nhanh nhẹn. Khi chuông trường vang lên vào cuối ngày, cậu chạy về với Ngài Andrew đã quay lại cùng với cỗ xe ngựa.

Mỗi năm, có một ngày, khi mà băng tuyết mùa đông đã tan đi, tất cả các trường học ở tất cả các làng cùng nhau tổ chức một lễ hội thật lớn. Mỗi trường sẽ diễu hành đến bãi họp chợ. Họ mang theo các băng rôn và các dải cờ màu trang trí và đẩy những xe đẩy chất đầy thức ăn. Những người chạy nhanh nhất của mỗi trường dẫn đầu đoàn diễu hành của họ và là những người đầu tiên chạy đến cánh đồng thật lớn nơi họ hân hoan chạy nối đuôi nhau chào mừng sự quay trở lại của chim chóc và hoa cỏ, của những làn gió ấm áp và những bãi cỏ xanh. Ronduin đã trông chờ Lễ hội Mùa Xuân này suốt cả năm trời. Cậu yêu thích ngày hội của ca hát và nhảy múa và ăn uống và làm quen với các bạn mới. Nhưng, trên hết, cậu mong chờ đến cuộc chạy đua. Roduin rất thích được chạy.

Một ngày trời u ám, khi Ronduin chạy qua khu rừng để về chỗ xe ngựa gỗ cũ kĩ, đôi chân cậu bé nói với cậu rằng chúng muốn chạy nữa. Do đó, khi cậu đến chỗ Ngài Andrew, cậu hỏi: “Con có thể chạy tiếp được không ạ?”

“Con có thể gặp ta ở chỗ cây sồi khổng lồ ở cuối con đường này chứ?” Ngài Andrew trả lời. “Có vẻ như trời sắp mưa rồi nhưng nếu con không ngại bị ướt một chút, thì ta đồng ý.”

Ronduin chạy nhanh và chao lượn tự do trên con đường bùn đất. Cậu không hề ngại khi cơn mưa bắt đầu rơi xuống lấm tấm. Những đám mây đen che kín bầu trời khi Ronduin trèo vào xe ngựa, và khi họ chạy qua cánh cổng vào trong sân tòa lâu đài thì trời đổ xuống một trận mưa như trút nước.

Trời mưa suốt cả buổi tối và khi Ronduin ngồi trong sảnh ăn lớn với cha mẹ mình, Nhà Vua và Hoàng Hậu, nước mưa bắt đầu tràn qua bên dưới cánh cửa vào trong sân lâu đài. Ronduin cười phá lên khi những vũng nước mưa nhỏ tiến vào phòng, nhưng chẳng mấy chốc, khi những người hầu đi vào sảnh ăn mang theo giẻ lau sàn và nhiều xô đựng nước, cậu bé nhận ra đây không phải là một chuyện vui vẻ gì cả. Thế rồi, bất thình lình, trước khi họ kịp kết thúc bữa ăn, tất cả những người cố vấn đã xếp hàng để báo với hoàng hậu và nhà vua về sự ngập lụt trong sân lâu đài và trên các con đường, về những chỗ dột ở nhiều khu vực của tòa lâu đài và về việc gió làm gãy cây cối, chặn lối đi vào ngôi làng.

Ronduin bị đánh thức bởi tiếng mưa vào sáng hôm sau. Cậu bé nhìn qua cửa sổ vào sân lâu đài ngập đầy nước. Ngài Andrew xuất hiện trước cửa phòng cậu và nói với cậu rằng cậu sẽ không đến trường vào ngày hôm đó vì các con đường đã ngập nước và bị chặn vì cây đổ. Ông nói với cậu rằng bữa sáng sẽ được phục vụ trong phòng khách tại khu ở của gia đình vì sảnh ăn lớn ở tầng trệt đã biến thành một cái ao nước.

Buổi sáng hôm đó họ ăn bánh mì cũ trong khu ở của gia đình vì các đầu bếp đang bận rộn tát nước ra khỏi nhà bếp. Cả nhà vua lẫn hoàng hậu đều không biết rằng tất cả họ sẽ bị kẹt trong tòa lâu đài thêm ba tuần nữa. Họ chưa thể biết rằng cơn mưa sẽ tiếp tục thêm ba ngày nữa, và rằng sẽ mất vài tuần dùng rìu và cưa để dọn dẹp các con đường và rằng hồ nước và con sông sẽ tràn qua các bờ đê của chúng trong mấy tuần tới.

Nhưng, buổi sáng hôm đó, họ chưa hề biết những điều này, khi Ronduin ăn pho mát và bánh mì với bơ và mứt cam, và uống một ly nước táo, Ronduin chỉ hỏi cha mẹ một câu duy nhất: “Con có thể chạy ở đâu trong lâu đài ạ?”

Nhà vua trả lời: “Không phải trong các đại sảnh, vì chúng ướt và trơn.”

Hoàng hậu nói: “Không phải trên các cầu thang. Cầu thang chính giờ giống như một thác nước và các cầu thang nhỏ hơn và các đại sảnh thì đầy những người hầu đang mang xô đựng nước.”

Hoàng hậu nói thêm: “Cũng không phải trong sân, giờ sân là một cái ao thậm chí còn sâu hơn.”

“Tốt nhất con nên ở cả ngày trong phòng này nơi con sẽ không bị dẫm vào. Con sẽ có thể chạy vào một ngày khác,” nhà vua dặn dò.

“Có rất nhiều nước táo và bánh mì và pho mát. Hãy ăn khi nào con thấy đói,” mẹ cậu bé nói. “Mẹ vui khi mẹ có thể tin tưởng rằng con sẽ ở đây hôm nay. Cha con và mẹ sẽ bận rộn trông coi mọi người. Cha mẹ phải di chuyển nhà bếp và dọn sạch rất nhiều nước.”

“Và tính xem sửa mái nhà như thế nào,” nhà vua nói khi uống ngụm trà cuối cùng và vội vã cùng hoàng hậu rời khỏi phòng.

Giờ thì Ronduin ngồi một mình trong một căn phòng xinh đẹp với những tấm rèm cửa màu vàng óng và những cái ghế nhung màu xanh dương. Những bức tranh vĩ đại của các vị vua và hoàng hậu những đời trước nhìn xuống cậu bé và tấm thảm màu nâu sẫm và những chân đế bằng bạc giữ những ngọn nến đang cháy sáng mang lại rất ít niềm vui cho cái ngày ảm đạm này.

Ronduin đứng nhìn và sau đó từ từ đi quanh căn phòng cố gắng tìm một đường để chạy. Lần thứ hai đi một vòng quanh căn phòng, cậu bước nhanh hơn, và lần thứ ba cậu chuyển sang chạy rất chậm. Cậu tăng dần tốc độ và chân cậu bị vướng vào rìa của một tấm thảm, làm cậu ngã về phía trước vào một ngọn nến đang cháy. Ronduin vội với tay ra và chụp lấy cái giá đỡ nến khi cậu ngã về phía nó. May mắn thay cử động nhanh đó đã làm tắt ngọn lửa. Cậu ngã mạnh xuống sàn nhà với ngọn nến trong tay, sáp nóng chảy nhỏ lên áo cậu.

Ronduin thắp lại ngọn nến bằng cách chạm cái bấc của nó vào một ngọn nến khác đang cháy và đặt nó lại trên bàn. Cậu xoa xoa đầu gối đang bị đau sau cú ngã. Rồi cậu đi khập khiễng tới cái cửa sổ cao và ngồi trên sàn sầu não nhìn chăm chăm vào cơn mưa đang trút xuống. Âm thanh của những giọt mưa đập vào cửa sổ đầy trong tai cậu, nhưng, xa xa kia, cậu cũng nghe được những âm thanh từ lâu đài. Những người hầu, thỉnh thoảng kêu lên thông báo cho nhau về những chỗ dột mới và nước đang dâng lên, chạy rầm rập lên xuống các hành lang mang theo xô và khăn lau. Thỉnh thoảng cậu bé nghe thấy nhà vua và hoàng hậu đưa ra mệnh lệnh cho những người giúp việc bận rộn.

Sau một lúc, Ronduin nhìn khắp căn phòng tìm kiếm thứ gì đó để làm. Cậu là một cậu bé luôn chơi đùa ngoài trời. Khi cậu không chạy, cậu thường ném bóng hoặc chơi xích đu trong sân lâu đài. Thỉnh thoảng cậu giúp những người làm vườn đẩy những chiếc xe cút kít nặng hoặc trồng các bụi hoa hồng. Và, tất nhiên, hầu hết các ngày cậu đi học. Nhưng hôm nay, ở một mình trong căn phòng lớn đầy đồ đạc nơi mà hoàn toàn không có gì để làm và không có ai để chơi cùng, Roduin buồn chán và cảm thấy cô đơn.

Ronduin chưa từng buồn chán hay cô đơn. Bây giờ cậu bắt đầu đi tới đi lui trong căn phòng, lần này thì đi chậm để không làm đổ cây nến nào.

Kế bên ghế của mẹ cậu, cậu để ý thấy một hộp gỗ lớn, chỗ mà mẹ cậu cất các đồ dùng may vá của bà. Ronduin mở nắp hộp và cẩn thận gỡ từng lớp từng lớp các đồ may vá chưa hoàn tất rồi cậu đặt chúng trên tấm thảm tạo thành một vòng tròn thật lớn. Cậu nhanh chóng được bao quanh bởi những bông hoa thêu đáng yêu, một chiếc áo vét bằng nhung màu xanh lá cây sẫm mới hoàn tất một phần, những xấp vải sáng màu, những ống chỉ màu tươi sáng, và những chùm dây ruy băng. Và ở tận dưới đáy của cái hộp sâu cậu tìm thấy chiếc áo vải lanh cũ của mình với đường lai áo đã bị rách. Một sợi chỉ dài được xỏ sẵn trong kim vẫn đính ở chỗ đường lai áo đang được sửa.

Ronduin chưa bao giờ cầm một cái kim. Nhưng cậu có ý nghĩ rằng cậu có thể hoàn tất việc sửa áo này. Cậu đã xem mẹ mình đâm kim lên và xuống. Giờ cậu sẽ làm việc mà cậu đã nhìn mẹ làm. Cậu thậm chí còn nhớ đã xem cách mẹ thắt gút ở cuối sợi chỉ để nó không bị tuột ra. Cậu tìm thấy cái kéo và cắt sợi chỉ và thế là chỗ may đã được hoàn tất.

Ronduin cởi cái áo dính vết sáp nến của mình, mặc vào cái áo mới được sửa và bước lại cái gương cao lộng khung vàng. Và đây là cậu, đang mặc chiếc áo mà cậu đã tự mình sửa lại. Cậu bé đã làm nó để vượt qua nỗi buồn chán, chỉ như là một cách để giữ mình bận rộn. Nhưng, đột nhiên, không hề mong chờ, Ronduin cảm thấy một sự trào dâng đầy bất ngờ của năng lượng và niềm vui.

“Mình đoán bây giờ nó là chiếc áo màu nhiệm của mình,” Ronduin nghĩ.

Mặc chiếc áo màu nhiệm của mình, cậu bé bước lại phía cửa sổ. Cơn mưa tiếp tục đập mạnh vào những ô cửa kính. Nhưng cơn mưa không phải là thứ thu hút sự chú ý của Ronduin. Mà là những tấm rèm cửa. Chúng được buộc lại bằng những sợi dây dày. Ronduin tháo những sợi dây ra khỏi một vài tấm rèm và cột chúng lại để tạo thành một sợi dây thừng dài. Cậu bé bước lên chính giữa sợi dây thừng và cầm cả hai đầu sợi dây kéo lên ngang vai mình. Bây giờ tất cả những gì cậu cần là một khoảng trên sàn nhà mà không có đồ đạc gì hết.

Cậu bé nhận ra các món đồ trong hộp may vá đã chiếm mất một khoảng trống trên sàn mà cậu cần, vì vậy cậu cẩn thận đặt các món đồ vào lại trong hộp. Sau đó cậu băn khoăn một chốc về việc làm sao để sắp xếp đồ lại một cách hợp lý và đồng thời cũng tạo ra được một khoảng trống. Sau một vài phút kéo và đẩy những chiếc ghế và những bàn trang trí nặng trịch đã tạo ra chính xác điều cậu muốn.

Ronduin không hề bỏ phí thời gian. Cậu bé nhảy vào chính giữa khoảng trống mới tạo ra. Cậu nắm lấy sợi dây thừng ở hai điểm vừa tầm, quay nó qua đầu và vòng xuống dưới chân và nhảy lên. Ronduim chưa bao giờ nhảy dây, nhưng cậu đã từng nhìn thấy những anh chị lớn hơn ở trường chơi trò này. Nó trông có vẻ dễ dàng, nhưng bây giờ cậu khám phá ra là nó khá khó. Cậu bị vấp hết lần này đến lần khác, nhưng cậu không bỏ cuộc. Đầu tiên cậu có thể nhảy hai cái mà không bị vấp, sau đó là ba cái, rồi bốn cái. Ronduin luyện tập và luyện tập không ngừng nghỉ cho đến khi cậu có thể nhảy được 100 cái liên tiếp mà không vấp. Dừng lại để nghỉ một chút sau khi nhảy đến 100 cái ba lần liên tiếp, Ronduin nhận ra cậu đang đổ mồ hôi và thở hổn hển.

“Nhảy dây thì rất giống với chạy,” cậu nghĩ.

Bây giờ Ronduin thấy đói bụng. Cậu giở tấm vải phủ miếng pho mát ra và cắt cho mình một khoanh lớn. Cậu xé một miếng bánh mì to và phủ bơ và mứt cam lên nó. Cậu quá đói bụng đến mức cậu chẳng hề buồn phiền về việc bữa trưa của cậu thì giống y như bữa sáng.

Khi ăn xong cậu nhận ra có điều gì đó khác biệt. Đầu tiên cậu không biết nó là gì. Cậu lắng nghe. Những âm thanh đến từ hành lang thì vẫn vậy. Nhưng âm thanh của cơn mưa đã dừng lại.

Những tấm rèm đang che cửa sổ vì Ronduin đã dùng những sợi dây buộc chúng lên để làm dây nhảy cho mình. Ronduin bước về phía những cửa sổ và vén một trong các tấm rèm lên. Những đám mây xám dày đặc che kín bầu trời, nhưng mưa đã ngừng rơi. Cậu nhìn xuống và đôi mắt mở to. Tòa lâu đài hoàn toàn bị ngập trong nước. Giờ như thể tòa lâu đài nằm giữa một cái hồ lớn.

Ronduin đứng ở cửa sổ một hồi lâu nhìn vào thứ trông như là một thế giới mới. Cậu đã quen với việc nhìn thấy nhiều người và ngựa và các cỗ xe qua lại bận rộn khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng hôm nay cậu chỉ thấy những con vịt bì bõm trên mặt nước.

“Một chỗ rò rỉ ở tòa tháp phía nam ư?” Đó là giọng của cha cậu ở ngay bên ngoài cửa phòng khách.

Ronduin bước về phía cửa, nhưng khi cậu mở nó, cậu thấy cha mình đã ở xa về phía cuối hành lang chân, đang bước nhanh cùng với kĩ sư của lâu đài.

Bây giờ cậu nhìn lại những tấm rèm cửa và nhận ra rằng cha mẹ mình sẽ không vui lòng khi nhận ra những tấm rèm đã bị mất các sợi dây buộc.

Photo by Jon Tyson on Unsplash

Chương 2 – Sợi dây ruy băng màu vàng óng

Ronduin nhớ ra những sợi dây ruy băng trong chiếc hộp may vá. Cậu mở nắp hộp và lại lấy ra từng lớp từng lớp vải vóc và các đồ may vá cho đến khi cậu tìm thấy những sợi dây ruy băng ở gần dưới đáy hộp.

“Sợi ruy băng bản rộng, màu vàng óng này thật hoàn hảo,” cậu nghĩ. “Nó là sợi ruy băng duy nhất ở đây trông sẽ hợp với những tấm rèm cũng màu vàng óng.”

Cậu nhanh chóng cắt sợi ruy băng thành bốn đoạn. Sau đó cậu lấy một trong bốn đoạn ruy băng vừa cắt ra và quấn nó vòng quanh tấm rèm và cố gắng cột nó lại. “Ôi Không! Ôi Không! Ôi Không!” cậu kêu lên cho dù là không có ai ở đó để nghe. Cậu kéo mạnh sợi ruy băng khi kéo nó vòng quanh bó rèm cửa, nhưng không đủ phần dư ở mỗi đầu để cột lại thành một cái gút.

Ronduin hiểu ra lỗi của mình. Khi cậu đo chiều dài của sợi ruy băng cậu cần, cậu đã không nhận ra rằng sợi ruy băng cần phải dài hơn để có phần dư để cột lại.

“Mình sẽ phải từ bỏ ý tưởng với sợi ruy băng này và trả lại những sợi dây buộc mà mình đã lấy từ các tấm rèm… và sau đó mình sẽ chẳng còn dây để nhảy,” cậu nghĩ, cảm thấy rất tức đến nỗi cậu nhảy lên chồm chồm, nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm.

Ronduin dừng nhảy khi cậu nghe thấy tiếng mưa lại bắt đầu rơi, đầu tiên là lộp đà lộp độp, sau đó là mưa xối xả thật to. Đột nhiên, Ronduin cảm thấy lạnh. Cậu thấy lò sưởi đã cháy hết chỉ còn lại một đống than. Cậu bước lại lò sưởi và thêm vào một khúc củi nhỏ còn lại trong hộp đựng củi. Sau đó cậu ngồi bắt chéo chân phía trước ngọn lửa nhỏ, được bao phủ trong hơi ấm, nhìn vào những hòn than hồng rực, nhìn ngắm khúc củi mới từ từ bắt lửa.

Ronduin là một đứa trẻ luôn hoạt động. Thậm chí khi cậu đang ngồi, cậu cũng tìm thứ gì đó để ngọ nguậy với nó. Ngồi trước ngọn lửa, cậu cầm lấy cái lai áo của cậu, phần mà cậu đã sửa, giữa ngón trỏ và ngón cái của mình, vân vê miếng vải giữa các ngón tay. Vân vê chiếc áo màu nhiệm cho cậu một ý tưởng.

Ronduin bước lại phía cửa sổ nơi những sợi ruy băng màu vàng óng đã bị bỏ rơi xuống thành một đống lộn xộn. Cậu nhặt một trong số những sợi ruy băng quá ngắn lên, sau đó cậu tìm một cây kim và chỉ may. Quay lại phía trước ngọn lửa, cậu luồn chỉ qua kim và bắt đầu may hai đầu của sợi ruy băng lại với nhau. Khi may xong, cậu đã tạo ra một cái vòng dây ruy băng mà không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc. Tiếp theo cậu gom tấm rèm thành một bó và nhét phần chân rèm qua cái vòng cậu vừa may. Thật cẩn thận, cậu kéo cái vòng lên trên chính giữa bó rèm. Nó hơi chặt một chút, nhưng nó đã giữ được tấm rèm cửa!

Ronduin lùi lại và nhìn ngắm tấm rèm óng ả với sợi dây buộc rèm mới cũng vàng óng. “Mình nghĩ thực ra tấm rèm trông còn đẹp hơn lúc nó được buộc bằng sợi dây thừng lúc trước,” cậu nghĩ.

Cậu vừa mới hoàn thành việc may ba vòng dây buộc rèm còn lại, nhét chúng vào giữa các tấm rèm và để mọi thứ trở lại chiếc hộp may vá bằng gỗ lớn, thì Ngài Andrew bước vào căn phòng mang theo một ôm lớn củi đốt.

“Ta thấy mình đến vừa kịp lúc,” Ngài Andrew nói khi để ý thấy thùng đựng củi đã trống không và ngọn lửa đã leo lét. “Cha mẹ con bảo ta hỏi xem con có cần gì không và nói cho con biết về những chuyện đang diễn ra trong lâu đài.”

“Con có thể nghe rất nhiều tiếng động ạ,” Ronduin nói.

“Tầng dưới cùng đã hoàn toàn ngập nước,” Ngài Andrew nói trong khi đang xếp củi vào thùng đựng và bỏ một cây củi vào lò sưởi. “Đây là căn phòng duy nhất ở tầng trên cùng không bị ướt. Các phòng khác ở tầng này cũng đã bị dột. Ngay khi mưa ngớt, chúng ta phải thay phần lớn mái ngói.”

“Phần lớn lâu đài có ba tầng,” Ronduin nói. “Vì tầng giữa khô ráo, con có thể đi xuống đó và chạy qua các hành lang không?”

“Không còn chỗ trống nào để chạy ở tầng giữa nữa,” Ngài Andrew nói. “Các hành lang còn khô là chỗ phơi các tấm rèm và ga trải giường bị ướt. Các phòng thì chật ních đồ đạc của các tầng khác đưa vào. Ngay lúc này mọi người hoặc là đi đổ các xô nước hoặc là mang đồ đạc bị ướt lên tầng giữa.”

Ngài Andrew và Ronduin bước lại chỗ cửa sổ và đứng đó nhìn mưa rơi.

“Vậy là con bị kẹt trong căn phòng này,” Ronduin nói.

“Có vẻ là vậy đấy,” Ngài Andrew đáp. “Ta đã nói chuyện với bà bếp Agnes. Bà ấy nói cơn bão dài này nhắc bà nhớ lại hồi mà con sông bị ngập lụt khi bà còn nhỏ. Bà nhớ là phải mất đến ba tuần thì mặt đất khô ráo mới xuất hiện trở lại. Bà nghĩ điều này đang xảy ra một lần nữa.”

“Ba tuần không được đến trường ư?” Ronduin hỏi.

“Ta sẽ không hề ngạc nhiên đâu,” Ngài Andrew nói và quay lại nhặt sợi dây nhảy của Ronduin lên từ sàn nhà.

“Đây là cái gì vậy?” ông hỏi.

“Dây nhảy của con ạ,” Ronduin trả lời. “Con đã làm nó từ sợi dây thừng buộc rèm. Và con đã làm những vòng dây buộc rèm mới bằng ruy bang để cột rèm lên.”

Ngài Andrew mỉm cười khi ông kiểm tra những vòng buộc rèm bằng ruy băng: “Ta nghĩ cha mẹ con sẽ ‘duyệt” chúng đấy!”

(Ghi chú dành cho những cha mẹ sắp đọc chương này cho trẻ. Tác giả đã thêm vào một số bài toán trong chương này mà nó có thể tạo hứng thú cho trẻ lớp một, hai hoặc thậm chí lớp ba nếu trẻ đang học bảng cửu chương. Nếu các bạn đang đọc chương này cho trẻ nhỏ tuổi hơn, các bạn có thể bỏ qua phần in đậm các chữ số.)

Chương 3 – Cháo Đậu Nóng

“Hoàng hậu bảo ta nói với con là bà và nhà vua sẽ quay trở lại vào giờ ăn tối,” Ngài Andrew nói khi ngài bước về phía cửa. “Bà bảo ta nhắc con học các con số của mình.”

Khi bước ra khỏi cửa, Ngài Andrew nói thêm: “và nhớ cho thêm củi vào lò sưởi.”

Và sau đó Ronduin lại ở một mình với các vị tổ tiên của cậu, các hoàng hậu và các vị vua, nhìn xuống cậu từ các bức tranh. Ronduin ngước lên nhìn vào bức tranh của Vua Ronduin, cụ cố mà cậu được đặt tên theo.

Ronduin nói chuyện với bức tranh của cụ cố như thể ông có thể nghe thấy cậu. “Bà bếp Agnes nói rằng, khi bà ấy còn nhỏ, con sông đã bị tràn bờ đê, và họ đã bị kẹt trong lâu đài này rất lâu. Ông đã bao giờ bị kẹt trong lâu đài này chưa ạ?”

Căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng mưa đang đập vào cửa sổ. Bàn tay của Ronduin lần xuống đường lai áo và, khi cậu nắm lấy nó giữa ngón cái và ngón trỏ của mình, cậu nghe thấy trong đầu có một giọng nói.

“Hãy hỏi cha mẹ của con. Họ sẽ kể cho con nghe về lịch sử của lâu đài này và tất cả những lần mà các tổ tiên của con phải ở trong lâu đài nhiều tuần liền.”

Ronduin không biết lời nói của cụ cố mình là thật hay là do cậu tự tưởng tượng ra.

Ronduin thêm một khúc củi vào lò sưởi và rồi đôi chân của cậu lại muốn chạy. Cậu gần như sắp sửa lập lại sai lầm cố chạy vòng quanh căn phòng, nhưng sau đó cậu nhớ ra sợi dây nhảy của mình. Cậu đếm số khi cậu nhảy. “Một, Hai, Ba, Bốn, Năm.” Và cậu bị vấp. Tức giận, cậu bắt đầu nhảy lại và đếm: “Sáu, Bảy, Tám, Chín, Mười” và cậu bị vấp lần nữa. Lần này cậu quyết tâm không để vấp nữa. Lần nữa, Ronduin vừa nhảy vừa đếm: “Mười một, Mười Hai, Mười Ba, Mười Bốn…” Cậu hét Mười Lăm thật to và cảm thấy hạnh phúc vì cậu không bị vấp khi cậu tiếp tục đếm Mười sáu, Mười Bảy, Mười Tám, Mười chín, Hai Mươi. Ronduin không bị vấp, nhưng cậu dừng lại.

“Mẹ dặn phải học các con số,” cậu nghĩ. “Có lẽ mình có thể làm điều đó khi mình nhảy dây.”

Ronduin bắt đầu nhảy lại. Lần này cậu đếm thầm: “một, hai ba, bốn” và sau đó cậu hét lớn, “Năm”. Cậu tiếp tục đếm thầm bốn số và sau đó hét lớn số thứ năm. “Sáu, bảy tám chín, Mười, mười một, mười hai, mười ba, mười bốn, Mười lăm, mười sáu mười bảy mười tám, mười chín, Hai Mươi. Ronduin lập lại theo cách này cho đến tận 100. Sau đó cậu lập lại từ đầu một lần nữa. Cậu nghỉ một chút và để ý thấy Vua Ronduin hình như đang tò mò nhìn cậu. Sờ tay vào đường lai áo của mình, cậu lại nghe thấy tiếng Vua Ronduin đang nói trong đầu mình. Lần này cậu nghĩ cậu nghe ông nói: “Nhảy cao hơn khi con đếm to.”

Ronduin lập lại kiểu đếm này, cứ sau bốn lần nhảy thì cậu hét lớn cùng với một cú nhảy cao hơn:

1 2 3 4 NĂM

6 7 8 9 MƯỜI

11 12 13 14 MƯỜI LĂM

16 17 18 19 HAI MƯƠI

21 22 23 24 HAI MƯƠI LĂM

26 27 28 29 BA MƯƠI

31 32 33 34 BA MƯƠI LĂM

36 37 38 39 BỐN MƯƠI

41 42 43 44 BỐN MƯƠI LĂM

46 47 48 49 NĂM MƯƠI

51 52 53 54 NĂM MƯƠI LĂM

56 57 58 59 SÁU MƯƠI

Khi cậu nhảy đến sáu mươi, cậu nghe thấy những âm thanh từ hành lang. Ronduin dừng lại và lắng nghe, hi vọng đó là tiếng cha mẹ mình quay lại. Và, không nghi ngờ gì nữa, mẹ cậu bước qua cánh cửa, theo sau là hai người hầu. Mỗi người hầu đang khiêng một đầu của cây gỗ to. Treo giữa cây gỗ này là một cái nồi đen, tròn, lớn đang bốc khói. Hai người hầu treo cái nồi lớn lên cái thanh ngang của lò sưởi phía bên trên ngọn lửa và nhanh chóng rời khỏi phòng. Hoàng hậu dọn ba cái tô ra bàn khi nhà vua bước vào.

Ronduin nhanh chóng ngồi xuống cùng với cha mẹ mình, lắng nghe tiếng cơn bão và ăn cháo đậu với bánh mì. Nhìn lên bức chân dung của vị vua có cùng tên với cậu, Ronduin nói: “Ngài Andrew kể với con là bà bếp Agnes nói rằng đây không phải là lần đầu tiên tòa lâu đài bị ngập nước.”

“Vào lần sau cùng mà con sông ngập nước cao như thế này, cha vẫn còn bé. Và, qua nhiều thế kỷ, các tổ tiên của ta đã bị kẹt ở đây, trong tòa lâu đài này mỗi lần hàng tuần liền vì nhiều lí do khác nhau. Cha của ta kể về cơn bão tuyết dài ròng rã cả tuần liền. Mọi người đã bị kẹt ở đây thêm vài tuần sau đó cho đến khi những con đường được dọn dẹp trong suốt khoảng thời gian đông giá kinh khủng đó. Cha của ta cũng kể cho ta nghe câu chuyện huyền thoại về cha của người, Vua Ronduin. Người ta kể rằng Vua Ronduin từng một lần bị kẹt ở đây với gia đình của ông rất nhiều tháng trời khi có một con rồng lẩn khuất bên ngoài lâu đài và ngôi làng. Ta không biết con rồng là có thật hay là người ta tưởng tượng ra nó. Nhưng, ta biết chắc rằng kể từ lúc đó những người đầu bếp luôn tích trữ rất nhiều thùng lớn các loại đậu khô để phòng khi mọi người không thể ra khỏi lâu đài để mua thức ăn.”

“Mẹ mong là con thích cháo đậu,” mẹ Ronduin nói, “vì chúng ta có thể sẽ phải ăn món này mỗi ngày.”

“Con rất thích ạ,” Ronduin trả lời, vét sạch tô cháo của mình.

Lời nhắn gửi dành cho các cha mẹ sau khi đọc truyện Vui lòng theo dõi tiếp các chương sau. Chúng sẽ được đăng trên trang Growing Children trên WordPress và trang facebook Growing Children. Nếu các bạn đăng ký địa chỉ email trên Growing Children, các bạn sẽ nhận được email thông báo khi ra chương mới.

Tác giả viết truyện này theo như cách tác giả đã và đang kể những câu chuyện chữa lành cho trẻ em tại trường học và tại nhà mình trong nhiều thập kỉ qua. Những mục tiêu của tác giả đối với câu chuyện đang được sáng tác này là để bình thường hóa trải nghiệm bị kẹt ở nhà và để giúp cho trẻ có khả năng tìm cho riêng mình những cách sáng tạo để sống trong một kiểu sống mới đầy bất ngờ. Tác giả không có một bức tranh chính xác về việc câu chuyện sẽ diễn ra như thế nào và có khả năng tác giả sẽ điều chỉnh câu chuyện để phản ánh một sự hạn chế lâu hơn nếu, trong thế giới thực của mùa xuân 2020, mọi người được khuyến cáo là tất cả chúng ta sẽ phải ở nhà trong khoảng thời gian kéo dài hơn.

Tác giả giả định rằng cha mẹ là người đọc những chương này cho trẻ. Hãy cho tác giả biết nếu những đứa con lớn hơn của các bạn muốn tự mình đọc chúng. Tác giả sẽ xem xét việc đăng tải một phiên bản riêng của câu chuyện mà không có các ghi chú dành cho cha mẹ.

Trong hoàn cảnh lớp học tác giả thường làm việc theo các chủ đề dành cho từng cá nhân trẻ mà tác giả chăm nom. Vui lòng gửi email cho tác giả tại địa chỉ Kallsup@aol.com nếu bạn có điều gì muốn đề cập trong câu chuyện hoặc có ý tưởng về điều gì mà tác giả có thể thêm vào để khiến cho con bạn cảm thấy có một sự kết nối với câu chuyện. Tác giả không thể hứa rằng sẽ miêu tả từng chú Gấu Teddy hoặc khiến cho nhân vật gặp một khó khăn y như của con bạn, nhưng tác giả sẽ cố gắng.

Chúc các bạn và gia đình sức thật nhiều sức khỏe và tinh thần tràn đầy hi vọng,

Kim Allsup

Chương 4 – Cháo Đậu Lạnh

Ronduin thức dậy bởi tiếng mưa đập vào các ô cửa sổ và những tiếng tóc tóc, tóc tóc của nước mưa nhỏ xuống bảy cái xô hứng nước được đặt dưới những chỗ dột trong phòng cậu. Cậu biết giường của mình sẽ luôn khô ráo vì nó là một cái hốc nhỏ an toàn, chiếm một chỗ nhỏ trong phòng cậu và có trần gỗ riêng của nó. Nó có những tấm rèm màu xám và những cái chăn len ấm áp.

Trên hành lang cậu thấy Ngài Andrew đang đóng một cái bục gỗ.

“Chúc con một ngày tốt lành!” Ngài Andrew vui vẻ nói.

“Chúc ngài một ngày tốt lành,” Ronduin đáp lại. “Ngài đang làm gì vậy ạ?”

“Ngay khi cơn mưa ngớt chúng ta sẽ sửa mái nhà. Đây là giàn giáo để giúp chúng ta lên được trên mái,” Ngài Andrew trả lời.

Ronduin nhìn lên nhìn xuống đại sảnh ẩm ướt và thấy các người làm công khác đang dựng giàn giáo. “Mình đoán mình sẽ không chạy được trong sảnh này,” cậu nghĩ.

Cha mẹ của Ronduin, Nhà Vua và Hoàng Hậu, đã ngồi ở bàn khi Ronduin lặng lẽ bước vào phòng khách. Cha mẹ cậu đang rất tập trung vào cuộc nói chuyện và có vẻ như không nhận thấy cậu đang bước vào.

“Bà Agnes nói rằng sau trận ngập lụt lớn cuối cùng các người làm đã được gửi trở về làng ngay khi bão ngưng,” Hoàng Hậu nói. “Họ đã ngay lập tức dùng thuyền có mái chèo thay cho phà vì họ biết rằng, một khi mực nước xuống thấp hơn đầu gối, con thuyền sẽ bị kẹt trong bùn.”

“Tất cả các người làm ngoại trừ bà Agnes đều có gia đình ở trong làng,” Nhà Vua nói. “Chúng ta sẽ cho họ về nhà cùng với thức ăn và quần áo khô và hạt giống để gieo trồng.”

“Còn việc sửa mái nhà thì sao ạ!” Ronduin đi tới bàn ăn và hỏi.

“Những người thợ sửa mái sẽ là những người lên thuyền sau cùng,” Hoàng Hậu trả lời, bà vươn ra và ôm cậu.

“Chúng ta sẽ tạm sửa nhanh mái nhà bằng gỗ,” Nhà Vua nói thêm, mỉm cười với Ronduin. “Mùa hè tới chúng ta sẽ dùng ngói và sửa lại nó đàng hoàng. Nhưng chúng ta cần phải sớm đưa mọi người về nhà để họ có thể chăm sóc gia đình.”

“Họ sẽ phải làm việc nhanh chóng để rời đi trước khi chúng ta bị bao vây trong bùn,” Hoàng Hậu nói. “Bà Agnes nói rằng, sau trận lụt cuối cùng, mực nước lên cao đã cầm chân họ vài tuần và sau đó họ bị kẹt trong lâu đài thêm nhiều tuần nữa, không phải vì nước dâng cao mà bởi vì không có con ngựa hay người nào có thể bước qua được đám bùn sâu đặc quánh sau khi nước rút bớt. Họ sẽ bị chìm trong bùn tới đầu gối và bị mắc kẹt.”

Ronduin bước tới lò sưởi và dùng thìa gỗ khuấy sâu vào trong nồi cháo đậu. “Sâu và đặc giống như cháo lạnh này đúng không ạ?” Ronduin hỏi.

Nhà Vua và Hoàng Hậu cười lớn. “Bùn lạnh cho bữa sáng nghe khá là thê thảm nhỉ,” Nhà Vua nói.

Hoàng Hậu hỏi: “Con có thích bùn nóng cho bữa sáng hơn không?”

Cả nhà cười lớn khi họ múc từng muỗng cháo đậu lạnh vào những tô gỗ của mình.

“Đây là một bữa ăn giản dị,” Hoàng Hậu nói. “Nhưng chúng ta biết ơn vì điều đó.”

“Chúng ta hãy cùng cúi đầu để tỏ lòng biết ơn Thượng đế (hay đặc ân) này,” Nhà Vua nói.

Sau một lúc trầm lặng (để tỏ lòng biết ơn), Ronduin bắt đầu ăn.

Hoàng Hậu đọc một bài vè mà Ronduin nhớ đã học khi cậu còn rất nhỏ

Cháo đậu nóng

Cháo đậu lạnh

Cháo đậu để trong nồi

Chín ngày liền

Có người thích cháo nóng

Có người thích cháo lạnh

Có người thích cháo để trong nồi

Chín ngày liền

Khi bài vè kết thúc, cậu dừng ăn và mỉm cười với mẹ, quay mặt về phía mẹ và đưa hai tay mình ra trước mặt. Mẹ cậu mỉm cười đáp lại và họ cùng nhau vỗ tay theo nhịp bài thơ vè cho trẻ em cổ xưa này như họ từng làm nhiều năm về trước khi cậu chỉ mới là một em bé chập chững tập đi.

Cháo đậu nóng

Cháo đậu lạnh

Cháo đậu để trong nồi

Chín ngày liền

Có người thích cháo nóng

Có người thích cháo lạnh

Có người thích cháo để trong nồi

Chín ngày liền

Khi Ronduin còn bé, cậu luôn nói: “Lần nữa đi mẹ?” khi bài thơ kết thúc và mẹ cậu luôn đồng ý đọc lại bài thơ hết lần này đến lần khác cho đến khi bà thấm mệt. Lần này Hoàng Hậu là người nói: “Lần nữa nhé?”

Cả hai cười lớn và Ronduin nói: “Con đói rồi ạ. Có lẽ để sau đi ạ.”

“Thêm một ngày nữa con ở trong phòng này,” cha Ronduin nói.

“Con có thể ăn cháo lạnh,” mẹ cậu nói thêm. “Và nhớ thêm củi vào lò sưởi. Bác Andrew nói với mẹ là con đã may vá. Con có thể dùng vải trong hộp may vá của mẹ.”

Ronduin cảm nhận đường lai của chiếc áo lanh của mình và sắp sửa khoe với cha mẹ về những đường may cẩn thận của cậu, nhưng âm thanh của cơn mưa và tiếng gió rít đã thu hút cậu. Và sau đó, khi cậu vân vê đường lai áo giữa ngón trỏ và ngón cái của mình, những âm thanh của mưa và gió dừng lại. Cậu và cha mẹ nhìn nhau vô cùng ngạc nhiên và cả nhà cùng nhau bước đến bên cửa sổ.

Nhìn ra ngoài họ thấy mặt trời đang ló dạng qua các đám mây. Ronduin định nói: “Cuối cùng, cơn bão cũng ngưng,” thì cơn mưa quay lại, đầu tiên là mưa nhỏ và sau đó thì nặng hạt dần cho đến khi mưa xối xả. Ronduin thở dài.

“Mẹ con và ta và tất cả các người làm trong lâu đài có rất nhiều việc phải hoàn tất hôm nay. Chúng ta thấy vui khi con đã đủ lớn để tự chăm sóc mình.”

Nhà Vua ôm Ronduin một cái thật nhanh và sau đó ông cùng Hoàng Hậu bước ra khỏi phòng và Ronduin một lần nữa, ở lại một mình.

Photo by Aidan Jarrett on Pexels.com

Chương 5 – Mưa, Mưa Hãy Đi Đi Nhé

Ghi chú dành cho những người đọc là các cha mẹ: Con của bạn có thể biết các bài thơ vần (bài vè) cho trẻ em ở phần mở đầu của câu chuyện này (Pease Porridge Hot). Tác giả đã chọn những vần thơ từ thời kì Trung cổ để chúng có thể mang một gợi ý về tính chính xác lịch sử (ý tác giả muốn nói về thời kỳ khó khăn, cách ly…) Đọc những vần thơ này cùng với con bạn có thể xoa dịu cho một số trẻ mà có trẻ sẽ thậm chí muốn lập lại những vần thơ này nhiều lần.

Một số trẻ có thể thậm chí muốn thử nhảy dây với những vần thơ này. Bạn có thể tìm một sợi dây nhảy (hoặc một vật thay thế dây nhảy) và để nó ở một chỗ trong tầm mắt, nhưng đừng quá hối thúc. Hi vọng của tác giả là truyền cảm hứng cho các sáng kiến độc lập ở bên trong những đứa trẻ mà kết nối với câu chuyện này.

Chương 5

Ronduin nhặt sợi dây nhảy của mình lên và bắt đầu nhảy, nhưng, lần này, thay vì đếm, cậu nhảy theo nhịp bài vè cậu đã đọc cùng mẹ mình.

Cháo đậu nóng

Cháo đậu lạnh

Cháo đậu để ở trong nồi

Chín ngày liền

Có người thích cháo nóng

Có người thích cháo lạnh

Có người thích cháo để trong nồi

Chín ngày liền

Cậu nhảy đi nhảy lại hết lần này đến lần khác cho đến khi cậu phải dừng lại để lấy hơi. Và sau đó cậu nghỉ một chút và bắt đầu lại. Cậu có rất nhiều năng lượng dành cho việc chạy để cho vào việc nhảy dây này.

Sau một lúc, Ronduin đã cảm thấy chán với việc đọc bài vè, nhưng cậu chưa mệt vì nhảy. Cậu cố nhớ thêm nhiều bài thơ khác. Cậu thử bài:

Đi đến chợ, đi đến chợ, mua một con lợn con,

Trở về nhà, trở về nhà, nhảy lon ton.

Đi đến chợ, đi đến chợ, mua một con lợn béo,

Trở về nhà, trở về nhà, nhảy chân chéo.

Đi đến chợ, đi đến chợ, mua cái bánh nhân mận,

Trở về nhà, trở về nhà, chợ cũng đã vãn dần.

(To market, to market, to buy a fat pig,

Home again, home again, jiggety-jig.

To market, to market, to buy a fat hog,

Home again, home again, jiggety-jog.

To market, to market, to buy a plum bun,

Home again, home again, market is done.)

Ronduin phải đọc bài thơ này ba lần trong khi nhảy để tìm cách làm cho nhịp bài thơ khớp với nhịp nhảy của mình. Khi cậu đã làm được điều đó, cậu vừa nhảy vừa đọc bài thơ này nhiều lần cho đến khi cậu cảm thấy rất khát nước.

Có một cái bình đựng nước giếng bằng đất nung màu nâu được đặt trên một cái bàn nhỏ gần các ô cửa sổ. Ronduin rót nước vào một cái ly và uống những ngụm lớn. Bên ngoài, bầu trời cũng trút những ngụm nước mưa khổng lồ xuống mặt đất, nhưng mặt đất không còn có thể nuốt uống nữa, không còn có thể nhận thêm chút nước nào vào lòng đất, vì đất đã thấm đẫm nước rồi.

Thế rồi, một bài thơ khác lại xuất hiện trong đầu Ronduin.

Mưa, mưa, hãy đi đi

Hãy quay lại vào một ngày khác đi

Bởi vì Hoàng tử Ronduin muốn đi chơi.

Ronduin ngồi bắt chân trước cửa sổ xem mưa rơi và lắng nghe giọng hát thay đổi liên tục của cơn gió. Cậu thấy mình tự thêm giai điệu của mình vào bài hát.

Mưa, mưa, hãy đi đi

Hãy quay lại vào một ngày khác đi

Bởi vì Hoàng tử Ronduin muốn đi chơi.

Ronduin ngồi đó một lúc lâu, hát tất cả các bài hát cậu thuộc, những bài hát cậu học từ những người hát rong, từ mẹ cậu, từ thầy cô của cậu. Sau một lúc cậu thấy đói bụng và cậu múc một muỗng to cháo đậu lạnh từ nồi vào cái tô gỗ của mình và rót đầy nước vào ly. Cậu ăn và uống, bỏ một cây củi vào ngọn lửa và quay trở lại ngồi bên cửa sổ.

Có điều gì đó cảm giác rất quen thuộc khi ngồi hát ở cửa sổ này. Bấy giờ đột nhiên cậu nhớ lại rất nhiều lần khi cậu còn rất nhỏ, rất lâu trước khi cậu biết bất cứ bài hát nào được hát trong cung điện, cậu đã ngồi ở chính cửa sổ này, hát, hát suốt ngày, tạo ra những bài hát nhỏ về cầu vồng và những ngôi sao lấp lánh, hát về cỏ xanh và những chú chim nhảy nhót và hát về tình yêu của cậu dành cho tất cả những thứ lớn lên dưới ánh mặt trời.

Miệng mỉm cười khi nhớ lại cậu bé nhỏ xíu ngày xưa, những ngón tay của Ronduin lần xuống đường lai áo của cậu và cậu bắt đầu hát thật nhỏ, tự sáng tác ra những từ ngữ và giai điệu.

Mặt trời, mặt trời hãy quay lại hôm nay

Làm ơn hãy quay lại để cháu có thể chạy

Chạy theo những con sông và trèo lên cây

Ông mặt trời yêu dấu, xin hãy nghe lời khẩn cầu của cháu.

Ngay khi cậu vừa hát xong bài hát nhỏ của mình, trời ngừng mưa. Một cái đĩa sáng lòa ló ra khỏi những đám mây và làm cho cái hồ nước mới trước lâu đài sáng lấp lánh. Năm chú vịt xuất hiện. Chúng tạo thành một hình tròn và bơi đuổi nhau quanh vòng quanh.

Ronduin mỉm cười với những chú vịt và sau đó cậu nhớ ra cha mẹ đã từng bảo là ngay khi cơn mưa ngớt, họ sẽ cho mọi người đi thuyền trở về làng.

“Mình tự hỏi không biết cha mẹ có để ý thấy mặt trời đã ló ra không nhỉ,” cậu nghĩ. “Cha mẹ quá bận để nhìn ra ngoài cửa sổ. Tốt hơn là mình nên đi tìm và báo cho cha mẹ biết.”

Trong nháy mắt, Ronduin đã rời khỏi căn phòng và bước nhanh qua hành lang, len lỏi qua giàn giáo và những người đang mang theo những xô đựng nước, khăn lau, búa, và các các tấm gỗ. Thậm chí khi mưa đã ngớt, mái nhà vẫn bị dột và khi cậu đi qua hết tất cả đại sảnh ở tầng trên, tóc cậu đã ướt hết và cậu vẫn chưa thấy mẹ hay cha hay Ngài Andrew ở đâu cả.

Ronduin theo cầu thang đi xuống tầng giữa nơi cậu tìm ra các hành lang chất đầy đồ đạc đến nỗi cậu phải cẩn thận tìm đường đi vòng quanh những cái ghế và rương hòm, và những bức tranh khổng lồ được dựng dựa vào những cái bàn nặng.

Hành tây. Ronduin ngửi thấy mùi hành tây đang được nấu. Cậu lần theo mùi hương này vòng quanh một góc nhà và đi vào một căn phòng từng là một phòng khách lớn nơi cha mẹ cậu tiếp đón những người có chức vụ quan trọng ghé thăm. Bây giờ nó đã trở thành một nhà bếp tạm thời. Căn phòng tối sầm vì những tấm rèm cửa dày, nhưng có một lò lửa đang cháy sáng ở một phía căn phòng. Ở đây có một cái bàn lớn để đầy bên trên là những cái tô, những đống cà rốt và khoai tây, những cái nồi đen và những bao vải đặt phía trước lò sưởi nơi bà Agnes đứng khuấy một cái nồi sắt đen, to bằng một cái muỗng gỗ. Bà nhìn lên và mỉm cười.

“Ronduin,” bà gọi. “Lại đây, cháu yêu và hãy khuấy cái nồi này để bà cắt khoai tây nhé.”

“Bà có thấy nhà vua và hoàng hậu không ạ?” Cậu hỏi khi cậu cầm lấy cái muỗng và bắt đầu khuấy nồi nước có mùi hành tây đang sôi. “Cơn mưa đã ngớt và cha mẹ nói rằng điều đó có nghĩa là chúng ta phải nhanh chóng gửi mọi người về thị trấn bằng thuyền,” cậu phấn khởi nói.

Bà Agnes, một phụ nữ lớn tuổi lưng hơi còng với mái tóc trắng được búi gọn lên cao, chậm chạp đi đến cửa sổ và kéo rèm ra. Ánh mặt trời ùa vào căn phòng, chiếu sáng các đồ vật trên bàn.

“Giống như đã hàng tháng trời rồi ấy, kể từ lần cuối chúng ta thấy mặt trời,” bà Agnes nói, mặc dù tất cả những điều này xảy ra mới hai ngày nay thôi.

Ngay lúc đó, cánh cửa căn phòng mở tung ra mạnh đến nỗi nó đập vào tường. Trông rất kích động, Ngài Andrew bước vào và hét lớn: “Ronduin mất tích rồi.”

“Dạ không ạ,” Ronduin nói. “Con ở ngay đây đang khuấy cái nồi này. Con đang đi tìm bác để cho bác biết là cơn mưa đã ngừng rồi ạ.”

Ngài Andrew vội đi đến cửa sổ và nói: “đến lúc phải chuẩn bị thuyền rồi. Nếu cơn mưa ngừng lại, chúng ta có thể đưa chuyến thuyền đầu tiên về thị trấn trước khi trời sụp tối. Bà Agnes, bà có thể nhường chàng trai trẻ này không? Ta cần sự giúp đỡ của cậu ấy.”

“Tất nhiên là được rồi,” bà Agnes nói khi Nhà Vua và Hoàng Hậu bước vào phòng.

Đột nhiên, Ronduin chợt sợ là cha mẹ cậu có thể không hài lòng vì cậu đã rời khỏi căn phòng khách trên lầu cho dù cậu đã làm thế vì một lý do tốt. Cậu nhìn kỹ vẻ mặt của mẹ. Cậu biết rõ mẹ mình đủ để nhìn vào thái độ bình tĩnh của mẹ thì cậu biết mẹ vẫn chưa nghe chuyện cậu đã mất tích.

“Trời đã ngớt mưa,” Ngài Andrew thông báo. “Thần cần Hoàng tử Ronduin giúp đỡ để chuẩn bị thuyền sẵn sàng.”

“Chắc chắn rồi,” Nhà Vua trả lời, ngài nhìn Ronduin với đôi mắt ngời sáng. “Ronduin chắc chắn đã đủ lớn để bắt đầu làm việc thật sự.”

Ronduin mỉm cười. Sau những ngày mưa phải ở một mình, công việc thật sự nghe mới thích làm sao.

Photo by James Frid on Pexels.com

Chương 6 – Con Thuyền Màu Xanh Lá

Lời nhắn của tác giả: Trẻ em đang đối mặt với khoảng thời gian ở một mình ngày càng nhiều. Tác giả đang viết câu chuyện Hoàng Tử Bí Mật để kể cho trẻ về một cậu bé đang đối mặt với một hoàn cảnh tương tự là cậu bị kẹt ở nhà (à, trong hoàn cảnh của cậu là một lâu đài). Một trận lụt đã bao vây tòa lâu đài và Hoàng tử Ronduin không thể đi học ở ngôi trường trong làng và không thể chạy xuyên qua những cánh rừng. Cậu đã trải qua thời gian của mình như thế nào? Ronduin có thể là một hình mẫu cho trẻ em ngày nay không? Câu chuyện này có thể giúp bình thường hóa trải nghiệm của trẻ không? Tác giả vui mừng khi biết rằng một nhóm nhỏ nhưng đang tăng lên của các gia đình đang đọc câu chuyện này cho con họ khi câu chuyện vẫn được tiếp tục sáng tác. Mục tiêu của tác giả là ra thêm chương mới mỗi thứ Hai, Tư và Sáu. Có lẽ các bạn sẽ tham gia cùng cùng chúng tôi.

CHƯƠNG 6

“Con thuyền ở đâu ạ?” Ronduin hỏi khi cậu và Ngài Andrew bước xuống những bậc cầu thang xoắn ốc.

“Con đã nhìn thấy nó suốt từ khi con còn là cậu bé con,” Ngài Andrew trả lời, cười lớn.

Bây giờ, họ đang đi nốt vòng xoay của cầu thang. Còn thêm năm bậc thang nữa là họ đi đến chỗ mặt đất bằng phẳng, nhưng, thay vào đó, Ronduin chỉ nhìn thấy nước. Nước ngập đã dâng lên trên những bậc thang dưới cùng và, khi Ronduin phóng tầm mắt ra xa về hướng những cánh cửa mở rộng của sảnh ăn lớn, cậu thấy nước ở khắp mọi nơi. Quan sát qua lớp nước mờ ảo, cậu có thể thấy cái bàn dài và những cái ghế bọc nhung đã biến mất. Không nghi ngờ gì về việc chúng đã được mang lên tầng hai. Thay vì những đồ đạc thường ngày, Ronduin ngạc nhiên khi thấy những thanh giàn giáo đã được dựng lên để giữ những tấm ván dày dẫn vào sảnh ăn.

Giàn giáo không kéo dài đến cầu thang. Thay vào đó, là một miếng ván duy nhất, bản hẹp, dài có một đầu đặt ở trên bậc thang và một đầu đặt ở mặt giàn giáo. Ngài Andrew nói: “Hãy chờ đến khi ta bước qua hẳn.” Tấm ván chùng xuống khi ngài đi qua, nhưng ngài giữ thăng bằng, và bước qua một phần bục gỗ của giàn giáo chắc chắn hơn, rồi ngài quay lại phía Ronduin và nói: “Giờ con bước qua đi.” Ronduin nhanh chóng đi qua tấm ván hẹp một cách uyển chuyển và dễ dàng.

Họ cùng nhau bước xuống lối đi bằng gỗ băng qua lối vào sảnh và đi qua những cánh cửa mở vào sảnh ăn. Lối đi bằng gỗ trên mặt nước này gợi cho Ronduin nhớ về những bến tàu cậu từng ghé thăm ở bờ biển. “Nhưng,” cậu nghĩ, “hai thứ này chẳng giống nhau chút nào. Không nên có một bến tàu trong sảnh ăn lớn!”

Và rồi, nó đây, cột vào cái bến tàu tạm là một con thuyền màu xanh lá lớn. Ronduin nhìn con thuyền và rồi cậu nhìn lên trên trần nhà cao, nhớ lại là có một con thuyền màu xanh lá từng được treo cao trên trần căn phòng này, bằng những sợi dây thừng chắc chắn. Cậu đã luôn nghĩ con thuyền đó là để trang trí. Bây giờ cậu nhận ra nó được treo ở đó là có mục đích. Những sợi dây thừng từng dùng để treo con thuyền giờ thả lơ lửng từ trần nhà và con thuyền màu xanh lá đang dập dìu bên cạnh cái bến nơi mà đáng lẽ ra là chỗ của một bàn tiệc dài.

“Con lại đây,” Ngài Andrew nói, nắm lấy tay Ronduin để cậu có thể bước qua mặt nước lên trên chiếc thuyền màu xanh lá. Ronduin ngồi trên miếng ván ngang ở đầu thuyền và Ngài Andrew bước vào trong thuyền và cầm lên một trong hai cái mái chèo đang nằm trên khoang thuyền. “Con có thể tháo dây cho chúng ta được không? Sau đó chúng ta sẽ vượt ra khỏi đại dương nhỏ bé này,” Ngài Andrew mỉm cười nói.

Ronduin tháo sợi dây thừng ra và rồi Ngài Andrew dùng cái mái chèo như một cái sào để đẩy con thuyền qua khỏi những cánh cửa lớn đi qua sảnh và về phía chân những bậc thang bằng đá. Tại đây ngài giữ con thuyền lại và chống thuyền lùi lại phía bậc thang dưới cùng.

“Bây giờ, Ronduin, xin con hãy bước ra và giữ con thuyền đứng yên. Có vẻ như không có chỗ nào để cột con thuyền lại ngoại trừ tấm ván đang lắc lư kia và ta sợ rằng, nếu chúng ta cột vào tấm ván, con thuyền sẽ kéo luôn tấm ván xuống nước và cả thuyền lẫn ván sẽ trôi đi mất. Vì vậy giữ con thuyền sẽ là việc của con khi chúng ta đưa người và đồ tiếp tế lên thuyền.”

Bước ra khỏi con thuyền để lên các bậc thang, Ngài Andrew nói: “Giữ chắc nhé. Ta sẽ quay lại ngay.” Và sau đó ngài nhảy lên các bậc thang xoắn ốc và chẳng mấy chốc đã đi khỏi tầm mắt.

Ronduin ngồi một mình trên bậc đá lạnh lẽo và ướt át, tay giữ chặt cái đuôi của con thuyền xanh lá. Những bước chân của Ngài Andrew, ban đầu thì to rõ, trở nên nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi Ronduin nghe tiếng mở ra và đóng lại cọt kẹt của cánh cửa gỗ sồi nặng nề ở lối vào của cầu thang ở tầng thứ hai. Ánh sáng lọt qua những ô cửa sổ nhỏ trên những bức tường quanh cầu thang, làm sáng lên bề mặt của chỗ nước mà đã biến tầng trệt của lâu đài thành một cái hồ nhỏ.

Ronduin cảm thấy như thể cậu đang ở trong một giấc mơ. Ngồi trên bậc cầu thang giữ con thuyền khỏi bị trôi đi ở bên trong lâu đài không có việc nào là có cảm giác quen thuộc hết. Nhưng, giống như ngay cả trong những giấc mơ mà cậu có thể bay hay nói chuyện với các loài vật mà vẫn hợp lý vì cậu đang mơ, bằng cách nào đó, việc này cũng hợp lý như thế.

Ronduin ngồi đó giữ con thuyền được một lúc lâu. Cậu không định bắt đầu ngân nga và rồi hát lên. Điều này có vẻ như tình cờ diễn ra. Âm thanh giọng hát khe khẽ của cậu yếu ớt vọng lại từ những bức tường của lâu đài. Cậu sáng tác ra các bài hát về những chú vịt đang bơi thành vòng tròn, về một con thuyền màu xanh lá giữa đại dương mênh mông, về mặt trời xuất hiện và hong khô đất đai và về cỏ xanh đang mọc và những cái cây đang đâm chồi nảy lộc và những bông hoa đua nở, về cuộc chạy đua đến lễ hội mùa xuân.

Và rồi cánh cửa lại kêu cót két. Lần này tiếng những bước chân nhẹ nhàng và chậm rãi hơn và chẳng mấy chốc mẹ cậu đã đứng bên cạnh cậu, hai tay bà đầy những túi vải đựng ngũ cốc.

“Cảm ơn con đã giữ con thuyền,” bà nói, đặt những cái túi lên chỗ khô ráo cách Ronduin ba bậc thang. “Chúng ta đang gửi tất cả dân làng về nhà với những túi ngũ cốc và đậu khô, củ cải, hành tây để họ và gia đình sẽ có đủ thức ăn trong khi chúng ta đợi mặt đất khô ráo xuất hiện trở lại. Chúng ta sẽ gửi năm dân làng cùng với đồ tiếp tế của họ đi trong chuyến thuyền đầu tiên này.”

Những giọng nói vang lên đầy lối vào cầu thang.

“A, họ tới đây rồi,” bà nói.

Con thuyền nhanh chóng được chất đầy những túi với giỏ đựng đầy đồ ăn và năm người làm đứng trên các bậc thang sẵn sàng lên thuyền. Ngài Andrew đứng bên cạnh Ronduin khi cậu vẫn tiếp tục giữ cho con thuyền đứng yên trong lúc mọi người chất đồ lên. Người làm đầu tiên vừa bước lên con thuyền xanh thì giọng nói mạnh mẽ của nhà vua từ phía cao bên trên vang to xuống lối cầu thang.

“Cơn bão đã trở lại cùng với gió lớn và mưa tầm tã như trút nước,” nhà vua hét lớn.

Những người đang đứng trên cầu thang buồn bã thở dài.

Ronduin cũng thở dài.

Photo by Polina Tankilevitch on Pexels.com

Chương 7 – Ba Chiếc Túi Vải Lanh

Lời nhắn của tác giả: Trẻ em đang đối mặt với khoảng thời gian ở một mình ngày càng nhiều. Tác giả đang viết câu chuyện Hoàng Tử Bí Mật để kể cho trẻ về một cậu bé đang đối mặt với một hoàn cảnh tương tự là cậu bị kẹt ở nhà (à, trong hoàn cảnh của cậu là một lâu đài). Một trận lụt đã bao vây tòa lâu đài và Hoàng tử Ronduin không thể đi học ở ngôi trường trong làng và không thể chạy xuyên qua những cánh rừng. Cậu đã trải qua thời gian của mình như thế nào? Ronduin có thể là một hình mẫu cho trẻ em ngày nay không? Câu chuyện này có thể giúp bình thường hóa trải nghiệm của trẻ không? Tác giả vui mừng khi biết rằng một nhóm nhỏ nhưng đang tăng lên của các gia đình đang đọc câu chuyện này cho con họ khi câu chuyện vẫn được tiếp tục sáng tác. Mục tiêu của tác giả là ra thêm chương mới mỗi thứ Hai, Tư và Sáu. Có lẽ các bạn sẽ tham gia cùng cùng chúng tôi.

*************************

Ngài Andrew và Ronduin bước vào thuyền và Ngài Andrew dùng mái chèo đẩy con thuyền vào sảnh ăn lớn, Ronduin bước ra và cột con thuyền vào cái bến tàu tạm để nó không trôi đi mất. Sau đó họ đi bộ trở lại trên cái giàn giáo và lần lượt bước qua tấm ván lắc lư để lên các bậc thang.

Bước lên trên thang, Ronduin để ý thấy một đống cà rốt và hành tây ở một bên của một bậc thang.

“Tại sao những thứ này lại nằm ở đây ạ?” Ronduin hỏi.

“Ta đoán là người mang chúng đã chất đầy hai tay nên chúng bị rớt ra và họ không có một cái túi hay một cái giỏ để đựng chúng vào,” Ngài Andrew nói. “Ta đoán chúng ta không nên để chúng lại đây vì ai đó có thể dẫm phải chúng và bị trượt té trong bóng tối.”

“Con sẽ mang chúng theo,” Ronduin nói, cậu nắm lai áo của mình lên để tạo thành một cái túi nhỏ và bỏ rau củ vào trong đó. “Con sẽ mang chúng trở lại khi trời dứt mưa và chúng ta thử đi thuyền lại lần nữa.”

Quay trở lại phòng khách ở tầng trên cùng, Ronduin để hành tây và cà rốt lên bàn và mở hộp may vá của mẹ ra. Cậu lấy các lớp vải ra cho đến khi cậu thấy thứ cậu đang tìm kiếm, một xấp vải lanh trơn được xếp gọn gàng. Ronduin mở xấp vải ra và rất vui mừng khi thấy nó là ba miếng vải nhỏ và những miếng này có thể gấp lại làm đôi đủ làm những chiếc túi vừa vặn. Ronduin mang những miếng vải này cùng với một cây kim và cuộn chỉ đến chỗ cửa sổ. Cậu ngồi trên sàn, lắng nghe tiếng mưa rơi đều đặn và bắt đầu may. Hoàn tất chiếc túi đầu tiên, cậu nhận ra chân đã tê cứng. Cậu tìm sợi dây nhảy của mình và vừa nhảy vừa đếm 5, 10, 15, 20, 25, 30, 35, 40, 45, 50, 55, 60. Sau khi nhảy đến lần thứ ba, Ronduin tự hỏi mình có thể tìm ra cách đếm cách sáu số được không nhỉ. Cậu vừa nhảy và vừa đếm các con số,

1, 2, 3, 4, 5 và cậu đếm to SÁU.

Cậu tiếp tục với

7, 8, 9, 10, 11 và một tiếng đếm to cho MƯỜI HAI.

Rồi cậu tiếp tục với

13, 14, 15, 16, 17 và cậu không chắc là tiếp theo cậu nên đếm to lên Mười tám hay Mười chín.

Cậu dừng lại và dùng các ngón tay để đếm. Cậu gập mỗi ngón tay khi cậu đếm đến các con số:

13, 14, 15, 16, 17, khi cậu đếm đến Mười tám cậu phải dùng đến ngón cái của bàn tay còn lại. “Vậy đến đó là Mười tám,” cậu nghĩ.

Rồi cậu nhận ra cậu còn phải làm một cái túi nữa và tự nhủ: “Mình sẽ tìm ra những con số còn lại vào ngày mai.”

Ronduin đi đến chỗ cái bàn và bỏ đầy một túi với hành tây và cà rốt. Cậu vừa may xong cái túi thứ hai thì cha cậu, Nhà Vua, bước vào phòng cùng với Ngài Andrew.

“Vì không có đủ túi cho mọi người đem rau củ về nhà,” Ronduin nói, “nên con đang may vài cái ạ.”

“Mẹ con nói với ta là chúng ta cần thêm nhiều cái túi nữa,” Nhà Vua nói.

“Chúng ta cần bao nhiêu ạ?” Ronduin hỏi.

“Mẹ nói chúng ta vừa dùng hết số túi mà chúng ta có và còn mười tám người nữa còn cần túi,” Nhà Vua trả lời.

Ronduin tưởng tượng đến một chồng ngay ngắn với mười tám cái túi bằng vải lanh.

“Dạ,” Ronduin nói, “Con gần làm xong ba cái túi này rồi. Nếu thêm sáu người nữa, mỗi người có thể may ba túi, chúng ta sẽ có đủ túi. Đó là nếu chúng ta có đủ vải. Chiếc hộp may vá của hoàng hậu không còn miếng vải trơn nào nữa ạ.”

Ngài Andrew nói: “Ta có thể tìm vải trơn trong nhà kho và kim khâu và chỉ. Và ta nghĩ ta có thể tìm được sáu người mà họ không còn phải làm việc nữa, những người này đã làm xong việc mang đồ đạc lên tầng hai. Tuy nhiên, ta không chắc là tất cả họ biết cách may vá.”

“Hãy gửi họ đến chỗ nhà bếp mới sau bữa tối,” Nhà Vua nói.

“Con có thể dạy họ ạ,” Ronduin nói.

Nhà Vua mỉm cười và nói: “Giờ chúng ta đã có một kế hoạch.”

Photo by Pixabay on Pexels.com

Chương 8 – Nhớ Mirabel

Lời nhắn của tác giả: Trẻ em đang đối mặt với khoảng thời gian ở một mình ngày càng nhiều. Tác giả đang viết câu chuyện Hoàng Tử Bí Mật để kể cho trẻ về một cậu bé đang đối mặt với một hoàn cảnh tương tự là cậu bị kẹt ở nhà (à, trong hoàn cảnh của cậu là một lâu đài). Một trận lụt đã bao vây tòa lâu đài và Hoàng tử Ronduin không thể đi học ở ngôi trường trong làng và không thể chạy xuyên qua những cánh rừng. Cậu đã trải qua thời gian của mình như thế nào? Ronduin có thể là một hình mẫu cho trẻ em ngày nay không? Câu chuyện này có thể giúp bình thường hóa trải nghiệm của trẻ không? Tác giả vui mừng khi biết rằng một nhóm nhỏ nhưng đang tăng lên của các gia đình đang đọc câu chuyện này cho con họ khi câu chuyện vẫn được tiếp tục sáng tác. Mục tiêu của tác giả là ra thêm chương mới mỗi thứ Hai, Tư và Sáu. Có lẽ các bạn sẽ tham gia cùng cùng chúng tôi.

*************************

Ronduin xé mẩu bánh mì. Vừa nhai, cậu vừa nhìn mẹ mình với vẻ thắc mắc. Sau khi nuốt miếng bánh mì cậu hỏi đầy nghi hoặc: “Đây là bánh mì mới ra lò. Nhưng nhà bếp mới đâu có lò nướng đâu mẹ.”

“Bà Agnes đã tạo ra một điều kì diệu,” mẹ cậu trả lời. “Bà đã làm một cái lò nướng nhỏ trong lò sưởi bằng cách để một cái nồi đất lên trên một cái chảo đặt trên đống than.”

“Bà ấy nói với ta là bà ấy nhớ rằng mẹ của bà đã từng nướng bánh mì bằng cách này vì khi đó họ không có lò nướng,” cha Ronduin nói thêm.

Ngay lúc đó, Ngài Andrew bước vào phòng mang theo một xấp vải. “Thần xin lỗi đã làm gián đoạn bữa ăn của mọi người,” ngài nói với giọng điệu tôn kính.

“Hãy nói tiếp đi,” nhà vua đáp. “Ngài đã tìm thấy đủ vải chưa?”

“Thưa gần đủ,” Ngài Andrew trả lời. “Chúng ta vẫn còn thiếu vải cho một cái túi nữa.”

“Đợi một chút,” Hoàng Hậu cất lời, “chúng ta có thể dùng một ít vải trong hộp may vá của ta. Sẽ có người nhận được một cái túi đầy màu sắc,” bà mỉm cười nói.

“Ronduin, con có thể tìm một miếng vải thích hợp được không?” bà hỏi.

Ronduin ăn nốt muỗng súp cuối cùng và đi đến tìm kiếm đồ đạc bên trong cái hộp may vá bằng gỗ mà bây giờ cậu đã biết rất rõ.

“Con nghĩ là con vừa biết miếng vải nào rồi,” cậu nói, nhớ ra một miếng vải màu xanh dương hình chữ nhật.

“Nó đây ạ,” cậu nói, giơ lên một miếng vải len màu xanh nhạt.

“Tuyệt vời,” Hoàng Hậu nói. “Đây là miếng vải từ cái áo choàng cũ đã bị rách của mẹ. Mẹ nghĩ nó sẽ làm ra một cái túi đựng thực phẩm rất đẹp.”

“Con có thể đi với Ngài Andrew bây giờ không ạ?” Ronduin hỏi.

Cả cha mẹ cậu đều gật đầu và Ronduin và Ngài Andrew nhanh chóng tìm đường đi len qua giàn giáo ở tầng ba và vòng qua những đồ đạc chất đống ở tầng hai.

Khi họ đi đến phòng bếp mới, họ thấy sáu người làm đã ngồi thành một vòng tròn. Ngài Andrew đã giải thích là họ sẽ may những cái túi để khi mọi người rời khỏi lâu đài có thể mang theo hành tây, cà rốt và củ cải. Ngài Andrew thông báo: “Đây là người hướng dẫn cho các bạn, Hoàng tử Ronduin.”

Ronduin đưa cho mỗi người một miếng vải lanh và Ngài Andrew đưa cho mỗi người một cây kim và một sợi chỉ. Ronduin đứng chính giữa vòng tròn, chỉ mọi người cách luồn chỉ qua cây kim. Rồi cậu chỉ mọi người cách đâm kim lên và xuống miếng vải. Cậu khuyến khích mọi người may những đường chỉ nhỏ để túi của họ có được những đường may chắc chắn.

Sau khi mọi người đã học được cách may đường chỉ lượt cơ bản, cả nhóm đã ngồi yên tĩnh để tập. Khi họ đã cảm thấy có thể may dễ dàng, họ bắt đầu trò chuyện trong khi may. Họ nói về việc trở về nhà và họ tự hỏi không biết mình sẽ phải ở trong nhà bao lâu, vì họ cho rằng nhà mình, cũng như tòa lâu đài, cũng đã bị bao vây trong nước.

Bà Agnes, người nãy giờ đang dọn dẹp nhà bếp, lên tiếng. “Sẽ mất nhiều tuần đấy. Trận lụt cuối cùng nước đã không dâng cao như lần này. Chúng ta sẽ không thể đi lại cho đến khi nước rút hết và bùn đủ khô, không thì cứ mỗi bước mọi người sẽ bị chìm tới mắt cá chân.”

“Ngay khi cơn mưa này dứt, ta sẽ dùng phà đưa mọi người về với gia đình mình,” Ngài Andrew nói.

“Khi tôi trở về nhà, tôi sẽ kể với con gái tôi, Mirabel, rằng tôi đã được một chàng trai trẻ dạy may,” một người đàn ông cao lớn tên Ricard nói.

Cho đến tận lúc này, Ronduin đã không nghĩ nhiều về các bạn mình. Nhưng, bây giờ, hình ảnh của Mirabel hiện lên đầy trong đầu cậu. Cô bé là đứa trẻ duy nhất ở trường mà cũng thích chạy nhiều như cậu.

Sau giờ học cả hai thường cùng nhau chạy qua ngôi làng và dọc theo con sông, và, khi cả hai chạy đến hồ, hai đứa dừng lại để thở. Đứng ở mép hồ ngắm nhìn những con thiên nga, Mirabel thường kể về gia đình bạn. Ronduin phải rất cẩn thận để không lộ ra rằng cậu biết cha của cô bé. Cậu tránh kể về nhà của mình và khi Mirabel hỏi, cậu nói rằng cậu sống ở trong một nông trang.

Ronduin không cảm thấy mình đang nói dối khi nói như vậy, vì lâu đài được bao quanh bởi hàng dặm cánh đồng trồng lúa mạch và yến mạch, cà rốt, củ cải, tỏi tây, cải kale và rất nhiều thứ khác nữa. Và, ở trên đỉnh đồi, đằng sau lâu đài là một chuồng gia súc rất lớn với nhiều bò, dê và gia cầm. Theo một cách nào đó, mặc dù cha mẹ cậu không tự mình chăm sóc hết tất cả những thứ này, họ là những nông dân, vì họ chịu trách nhiệm trông coi tất cả những việc cày bừa, trồng trọt, nhổ cỏ, thu hoạch và tích trữ.

Ronduin nhớ những lúc mà cậu và Mirabel tạm biệt nhau. Cậu luôn đứng nhìn cô bé chạy xuống con đường xuyên qua rừng về phía nhà của cô ở rìa ngôi làng. Cậu không tiếp tục đi con đường của mình dọc theo bờ hồ cho đến khi cô bé đã chạy khuất qua một chỗ rẽ. Lúc đó, chỉ trong chốc lát, mặc dù cậu sẽ gặp lại cô bé sớm thôi, nhưng cậu có một cảm giác kì lạ là đã nhớ cô bé rồi. Bây giờ, nhìn thấy cha của Mirabel, đầu ông cúi xuống trong khi may túi, Ronduin cảm thấy như cậu luôn cảm thấy lúc cô bé chạy khuất khỏi tầm mắt giữa những cái cây.

Tất nhiên bác Ricard, cha của Mirabel, biết rằng hoàng tử Ronduin là bạn của con gái mình. Nhưng ông đã hứa giữ bí mật địa vị hoàng gia của Ronduin.

Bây giờ, Ronduin lo ngại rằng bí mật rất khó để giữ mãi. Cậu lo lắng rằng có thể bác Ricard sẽ lỡ nhắc đến tên cậu và, khi cậu trở lại trường, tất cả bạn bè của cậu sẽ biết cậu là một hoàng tử và sẽ đối xử với cậu một cách tôn kính.

Ronduin đành tự chấp nhận điều đó để bắt tay vào may chiếc túi từ miếng vải len màu xanh dương. Cậu hoàn tất nó đúng lúc cả nhóm may xong những mũi kim cuối cùng. Mỗi người để hai túi vải lanh lên bàn và giữ lại một cái cho mình để họ có thể đựng cà rốt, củ cải và hành tây vào sáng hôm sau.

Ronduin đưa chiếc túi len màu xanh cho bác Ricard, bác Ricard mỉm cười khi nhận nó. “Cảm ơn cháu,” bác nói. “Đây là một cái túi thật đẹp. Khi nó đựng cà rốt, củ cải và hành tây xong, bác sẽ đưa nó cho Mirabel.”

“Chỉ đừng nói với bạn ấy là cháu đã làm nó ạ,” Ronduin nói.

“Đây sẽ là bí mật của chúng ta,” bác Ricard trả lời.

photo is copyrighted and used with permission from Gan Barber Fine Art Photographs http://www.ganbarber.com

Chương 9 – Cầu Vồng Quyền Năng

Ronduin chăm chú lắng nghe. Cậu kéo hai tấm rèm giường ngủ của mình sang hai bên, ló đầu ra và lắng nghe lại lần nữa. Có phải cơn mưa đã tạnh trong khi mình ngủ không nhỉ? Bước đến bên cửa sổ, cậu kéo rèm ra và thấy trời vẫn đang mưa lâm râm. Cơn mưa vẫn chưa tạnh, nhưng cơn mưa nhỏ dưới bầu trời đã trong sáng hơn đem đến cho Ronduin niềm hi vọng là cuối cùng cơn bão cũng sắp kết thúc.

Ronduin nghe thấy tiếng gõ cửa và, khi mở cửa ra, cậu ngạc nhiên khi thấy bà Agnes đứng đó, đang cầm một cái khay đựng một tô cháo đang bốc khói. “Chào buổi sáng,” bà nói. “Cha mẹ con đã thức dậy sớm và đi làm việc luôn không kịp ăn gì. Cha con dặn sau khi ăn sáng xong thì đến tìm ông ấy ngay,” bà nói. “Ông ấy có việc cho con đó.”

Ronduin ăn hết cháo của mình và thay đồ nhanh nhất từ trước đến giờ. Khi cậu bước vào hành lang, cậu thấy ở đó đang thật nhộn nhịp những người làm đang chuẩn bị để trèo lên mái nhà sửa những chỗ dột.

“Ngày tốt lành Ronduin à!” nhà Vua, cha cậu lên tiếng. “Ngài Andrew đã rời đi lúc sáng tinh mơ để chèo thuyền đến trại gia súc. Ta cần con đi lên đỉnh của tháp canh, chỗ đó có thể quan sát được ngọn đồi. Ngài ấy đang mang yến mạch, hành tây và cà rốt tới chỗ ông Roland và ngài ấy sẽ trở lại cùng với trứng, sữa và nhiều thứ khác nữa. Khi ngài ấy đến ngọn đồi, hãy báo với Hoàng Hậu. Con sẽ tìm thấy mẹ ở chỗ nhà bếp mới, mẹ đang sắp xếp thực phẩm để gửi về làng. Sau đó con hãy quay lại chỗ tháp canh. Khi Ngài Andrew bắt đầu quay lại với những bình sữa và những giỏ trứng, con hãy lần nữa đi báo cho Hoàng Hậu biết. Chúng ta hi vọng đến lúc đó cơn mưa sẽ dứt, để chúng ta có thể bắt đầu dùng thuyền đưa người làm về nhà họ ở trong làng.”

“Dạ, thưa cha,” Ronduin trả lời. Rồi cậu rời đi, đi theo hình zíc zắc xuống hành lang, vòng qua góc nhà, đi lắt léo qua hành lang tiếp theo và cuối cùng đến cửa của tháp canh. Cậu nhảy lên các bậc thang và đi thẳng đến cửa sổ, nơi cậu đứng nhìn ra ngoài qua cái hồ mới được tạo ra. Ở chính giữa cái hồ này Ngài Andrew đang vững tay chèo con thuyền màu xanh lá hướng về phía ngọn đồi.

Trên đỉnh của ngọn đồi cao này là một trại gia súc lớn. Lúc này, ông Roland, người trông coi trại gia súc và các con vật sống trong đó, bước ra và, khi nhìn thấy Ngài Andrew, ông vẫy tay và vội vã đi xuống đồi để gặp ngài. Có một cây sồi đứng ở ngay chỗ con đường đi bộ gặp cái hồ. Ông Roland đứng đó đợi con thuyền nhỏ, khi con thuyền cập vào bờ, Ngài Andrew ném sợi dây thừng cho ông Roland bắt và cột nó vào cây sồi.

Đôi mắt của Ronduin tập trung nhìn con thuyền khi nó đến chỗ ngọn đồi, nhưng, bây giờ cậu nhìn ngược lên đỉnh đồi về phía trại gia súc, cậu thấy ông Roland đã để cửa mở nên những con bò, cừu và gà có thể đi ra ngoài trời đang mưa. Sườn đồi đầy cỏ từ từ tràn ngập những con vật đang gặm cỏ non mới mọc, ẩm ướt.

Đột nhiên, Ronduin nhớ ra, “Mình có nhiệm vụ đi báo cho mẹ là Ngài Andrew đã đến chỗ ngọn đồi.”

Ronduin chạy như bay xuống hai đợt cầu thang đến tầng hai ở đây cậu đi lắt léo vòng quanh những đống đồ đạc và mở tung cánh cửa vào nhà bếp mới. Thở hổn hển, cậu thông báo: “Ngài ấy đã đến đó rồi ạ. Ngài Andrew đã đến chỗ ngọn đồi chỗ ông Roland.”

“Chính là tin mẹ muốn nghe đây,” mẹ cậu nói khi vẫn đang sắp xếp những đống thực phẩm trên cái bàn dài. “Con hãy báo cho mẹ biết khi ngài ấy lên đường quay lại lâu đài và báo cho mẹ về tình hình thời tiết luôn nhé.”

“Dạ, thưa mẹ,” Ronduin đáp.

Cậu đi lại theo những bước chân cũ và chẳng mấy chốc đã thấy mình lại đứng nhìn chăm chú ở chỗ cửa sổ tháp canh.

Ông Roland và Ngài Andrew mang những cái bình và những cái giỏ xuống đồi. Họ đã chất đầy mọi thứ lên một cái xe đẩy. Ngài Andrew đi phía trước xe, thắng cái xe để nó không đi quá nhanh xuống chân đồi. Ông Roland nắm hai tay cầm phía sau và cũng giữ nó lại như thể ông đang kéo dây cương để giữ một chú ngựa mạnh mẽ đi chậm lại.

Khi họ vừa đến chỗ cây sồi, bầu trời tối sầm lại cùng với một cơn gió giật bất ngờ. Sấm nổ đùng đùng. Những tia sét sáng lòa lên và mưa dữ dội như trút nước, trong một lúc, Ronduin không thể nhìn thấy ngọn đồi qua cơn mưa. Và rồi, cũng bất ngờ như khi nó bắt đầu, cơn mưa tạnh.

Ronduin có thể cảm thấy đây là kết thúc của cơn bão kéo dài ba ngày liền. Như thể sấm và chớp là để thông báo rằng tất cả đã kết thúc. Ronduin có thể nhìn thấy rõ ràng bây giờ cơn mưa đã ngừng hẳn. Ông Roland và Ngài Andrew đang chất đồ lên thuyền. Bên trên họ là bầu trời, vẫn còn những đám mây dày, gợi cho cậu về ngày xén lông cừu. Những đám mấy trông giống như những mớ lông cừu trắng tương phản với nền tối của trại gia súc.

photo is copyrighted and used with permission from Gan Barber Fine Art Photographs

Ông Roland và Ngài Andrew chất đồ lên thuyền và rồi Ngài Andrew bước vào trong nó. Ông Roland đẩy nhẹ con thuyền và nó từ từ trôi khỏi ngọn đồi. Ngay khi Ngài Andrew cầm hai mái chèo lên và chuẩn bị chèo thì một con gà vỗ cánh bay ra từ cây sồi và đậu trên con thuyền. Ronduin có thể nhìn thấy Ngài Andrew và ông Roland thấy chuyện đó rất buồn cười, người họ rung lên vì cười. Họ thậm chí còn cười dữ hơn khi con gà thứ hai bay ra từ cái cây và đậu xuống cùng con đầu tiên ở phần đuôi của con thuyền nhỏ. Ông Roland nhún vai như thể muốn nói: “tạm biệt những con gà, với ta thì cũng ổn thôi nếu các ngươi chuyển đến lâu đài ở.”

Ronduin hầu như không thể rời mắt khỏi khung cảnh Ngài Andrew đang chở hai hành khách đầy lông vũ trên thuyền. Chợt nhớ ra rằng mẹ mình đang muốn nghe báo cáo về thời tiết, nên cậu quan sát kĩ bầu trời. Đó là khi chuyện đó xảy ra.

Một nửa cầu vồng, ban đầu thì mờ nhạt, sau sáng lên, rồi tiếp tục sáng hơn nữa hiện ra từ những đám mây. Điều này cũng bất thường như chính cơn bão. Vì nó không giống chút nào một cái cầu vồng bình thường phủ cả bầu trời sáng sủa sau một cơn bão.

Thay vào đó, đây là một cầu vồng đầy quyền năng dám vụt hiện ra giữa bầu trời tối tăm và kinh khủng. Nó thách thức những đám mây u ám và thay đổi bất thường. Như thể là cái cầu vồng đã đến để ra lệnh cho cơn bão dừng và bầu trời sáng sủa trở lại.

Và cầu vồng này đã làm như thế.

Chương 10 – Hai Con Gà Mái Béo

Phóng vù xuống các bậc cầu thang, một ý nghĩ nảy ra trong đầu Ronduin. Hơn cả một ý nghĩ, nó thật ra là một điều ước, một hi vọng, một khao khát về một cuộc phiêu lưu với Ngài Andrew. “Có thể,” Ronduin nghĩ, “chỉ là có thể, mẹ và cha và Ngài Andrew sẽ cho phép mình đi cùng Ngài Andrew trong những chuyến đi của ngài ấy tới ngôi làng khi ngài đưa những người làm về lại nhà họ.”

Ronduin tưởng tượng đến cuộc hành trình đi đến ngôi làng mà cậu thường đi với Ngài Andrew bằng xe ngựa, chỉ là lần này đi bằng thuyền vì nước ngập khắp nơi.

Ronduin mở tung cánh cửa vào nhà bếp mới nơi mọi người đang bận rộn, và chạy đến chỗ của mẹ mình và vừa thở hổn hển vừa nói gấp gáp: “Mẹ ơi, mẹ, một cầu vồng quyền năng đã ra lệnh cho cơn bão dừng lại và nó đã làm được. Bầu trời đang sáng sủa trở lại! Ngài Andrew đang chèo thuyền về và ngài ấy có hai con gà mái và rồi khi ngài ấy có thể đưa mọi người về làng, con có thể đi cùng không ạ?”

Đôi mắt mẹ cậu mở to khi bà lắng nghe Ronduin và rồi bà chuyển từ việc chỉ là mẹ cậu thành việc là một Hoàng Hậu. Bằng một giọng lớn và uy nghi bà thông báo: “Con thuyền sẽ sớm về đến đây. Đội dỡ hàng sẽ di chuyển đến cửa ở đầu bậc nghỉ cầu thang. Nhóm dân làng đầu tiên sẽ đợi phía sau họ. Ronduin sẽ đứng trên các bậc thang để giữ con thuyền.”

Hoàng Hậu quay sang nói chuyện với bà Agnes. Rồi bà quay lại phía Ronduin và nói: “Những con gà mái, có phải con vừa nói đến những con gà mái không nhỉ?”

“Hai con gà mái, thưa mẹ. Chúng bay vào thuyền khi Ngài Andrew chèo đi.”

“Vậy thì chúng ta sẽ có trứng,” bà nói, mỉm cười. “Mẹ sẽ giao cho con trông coi những con gà. Khi chúng đến, con bắt chúng và bỏ chúng vào hai trong số những cái giỏ lớn đựng củ cải mà hiện nay đã trống không. Khi Ngài Andrew rời đi để vào làng, con đem chúng lên ban công tầng ba chỗ nhìn ra sân lâu đài. Chúng có thể sống ở đó.”

Ronduin định hỏi lại về việc đi đến ngôi làng với Ngài Andrew, nhưng Hoàng Hậu đang bận nói chuyện với một người nào đó. Bà Agnes tìm thấy một cặp giỏ. Bà lấy một cái giỏ úp ngược đậy lên cái còn lại. Bà nhờ Ronduin giữ những cái giỏ trong khi bà cột hai tay cầm của chúng lại với nhau. Rồi bà đưa cho cậu một khúc dây bện khác.

“Khi những con gà mái đã ở bên trong, hãy cột những tay cầm phía bên kia lại trước khi con mang chúng đi,” bà nói. “Con có thể làm một cái chuồng gà nhỏ ở một đầu của ban công để chúng có một chỗ kín gió để ngủ.”

Ronduin nghĩ chắc mẹ cậu đã không nghe thấy việc cậu xin được cùng đi thuyền vào làng. Nhưng rồi bà quay lại phía cậu và nói: “Mẹ rất tiếc, Ronduin, là con không thể cùng đi với Ngài Andrew. Nếu chúng ta có thêm chỗ trống trên thuyền, chúng ta sẽ chở thêm nhiều túi ngũ cốc về cho dân làng.”

#

Ronduin ngồi trên bậc thang đá lạnh lẽo ở tầng trệt của tòa lâu đài, chờ Ngài Andrew. Một tia nắng hân hoan chiếu qua cánh cửa lâu đài khổng lồ đang mở, nhưng ngay cả việc nhìn thấy tia nắng đầu tiên sau nhiều ngày cũng không làm cậu vui lên.

Cậu mong được đi vào thị trấn hơn bất cứ điều gì, để nhìn thoáng qua các bạn của mình qua những cửa sổ tầng hai của nhà họ. Cậu muốn được thấy ngôi làng sẽ trông như thế nào khi có một con sông chảy qua giữa nó thay vì một con đường. Và, hơn bất cứ điều gì, cậu muốn được ra khỏi lâu đài, được ngồi trên mũi con thuyền màu xanh lá dưới bầu trời rộng lớn không mưa.

Rồi cậu tưởng tượng rằng chỗ trên mũi chiếc thuyền đó treo ba túi yến mạch lớn. Và cậu tưởng tượng rằng một trong những cái túi đó sẽ về nhà với bác Ricard để Mirabel có thể có cháo để ăn. Cậu tưởng tượng Mirabel vừa mỉm cười vừa ăn cháo và cậu nhận ra rằng cậu muốn cô bé có đủ thực phẩm để ăn hơn là cậu muốn được đi thuyền vào thị trấn.

Ronduin nghe thấy tiếng mái chèo đập nước trước khi cậu nhìn thấy con thuyền xanh. Ngài Andrew quay đuôi thuyền lại trước khi ngài chèo vào lâu đài. Bây giờ ngài chống con thuyền đi lùi để phần đuôi rộng của con thuyền có thể lướt về phía Ronduin trước. Một con gà màu đỏ đậu phía bên trái đuôi thuyền và con gà màu vàng đậu phía bên phải.

“Sẵn sàng cho hai con gà mái béo tốt chưa nào?” Ngài Andrew hỏi khi ngài dùng một mái chèo để chống con thuyền đi qua lối vào và kéo nó lại gần những bậc cầu thang.

“Con đã có những cái giỏ rồi ạ,” Ronduin trả lời.

“Khi ta đếm đến ba, con hãy bắt con gà màu vàng và ta sẽ bắt con màu đỏ nhé,” Ngài Andrew nói. “Hãy hành động thật nhanh để chúng không kịp bay xuống nước hoặc bay lên phía cầu thang.”

“Sẵn sàng chưa?” Ngài Andrew hỏi.

“Sẵn sàng ạ,” Ronduin trả lời.

Bây giờ con thuyền đã đến rất gần. Ronduin bình tĩnh nhìn vào mắt con gà màu vàng.

“Một, hai…ba,” Ngài Andrew chầm chậm đếm.

Ngay khi Ngài Andrew đếm “ba”, Ronduin chồm tới và chụp lấy đôi chân của con gà mái vàng bằng một tay và tay kia quàng quanh người nó. Cậu kéo con gà vàng lại gần, kẹp nó dưới cánh tay mình và vuốt ve đầu nó.

Ngước lên, cậu thấy Ngài Andrew cũng đã thành công. Con gà mái đỏ đã nằm gọn gàng dưới cánh tay ngài ấy.

Photo by Paul Carmona on Unsplash

Chương 11 – Bình Minh và Hoàng Hôn

Ronduin bỏ con gà mái vàng vào cái giỏ đựng củ cải và đóng nắp cái giỏ nằm trên lại. Rồi cậu vươn tới Ngài Andrew, đang cẩn thận đặt con gà mái đỏ vào tay cậu. “Sẽ ổn thôi bạn gà nhỏ,” Ronduin dịu dàng nói khi cậu ôm con gà mái đỏ dưới cánh tay mình và vuốt ve đầu nó. “Bây giờ tớ sẽ để cậu vào chung với bạn cậu và tớ sẽ sớm đưa các cậu về nhà mới.” Ronduin bỏ con gà mái đỏ vào cặp giỏ cạnh con gà mái vàng và kéo một sợi dây trong túi mình ra rồi cột hai tay cầm còn lại của cặp giỏ lại với nhau.

Vào lúc đó cánh cửa mở ra cọt kẹt ở trên đầu cầu thang và có sáu người, mỗi người mang một cái túi chất đầy rau củ, nhanh chóng đi xuống những bậc cầu thang bằng đá. Ronduin mang cái giỏ đựng gà tới bậc thang sau lưng mình để có khoảng trống cho mọi người đi qua. Sau đó cậu nắm lấy đuôi của con thuyền trong lúc Ngài Andrew bước ra khỏi thuyền, nhường chỗ cho ba người bước vào và đi lên phía đầu thuyền. Tiếp đến, Ngài Andrew bước vào chỗ giữa con thuyền và ngồi cạnh những cái cọc chèo. Theo sau ngài là ba người nữa ngồi ở phần đuôi rộng của con thuyền. Người cuối cùng lên thuyền là bác Ricard, cha của Mirabel. Ông ôm chiếc túi len màu xanh dương nhạt đựng rau củ vào sát ngực mình.

Ngay lúc đó, Ronduin nghe một giọng nói to vang ở trên đầu cầu thang. “Chúng ta sẽ để những cái túi này ở các bậc thang,” Nhà Vua nói, “mọi người có thể lấy bất cứ thứ gì có thể chở được trong mỗi chuyến thuyền.”

Nhà Vua và một người hầu nữa, mỗi người mang hai túi ngũ cốc lớn xuống các bậc cầu thang và để chúng phía sau những cái giỏ đựng gà.

“Con đã bắt được cả hai con gà mái à?” cha Ronduin hỏi.

“Con và Ngài Andrew và chúng đang ở trong những cái giỏ này,” Ronduin trả lời.

“Sau khi thuyền đi, cha sẽ giúp con đem chúng lên ban công,” cha cậu nói.

Quay sang phía Ngài Andrew, nhà Vua hỏi: “Ngài nghĩ ngài có thể chở thêm bao nhiêu túi ngũ cốc nữa?”

“Thưa ít nhất là hai túi nữa,” Ngài Andrew trả lời.

Ronduin giữ cho con thuyền đứng yên và nhà Vua chuyền một cái túi nặng cho bác Ricard, rồi bác Ricard chuyền nó cho Ngài Andrew, Ngài Andrew chuyền nó cho một người khác, để đặt nó ở phần mũi tàu. Cái túi thứ hai cũng được chuyền đi như vậy. Ronduin mỉm cười khi cậu nghĩ đến việc những người dân trong làng sẽ ăn những tô cháo được nấu từ ngũ cốc đựng trong những cái túi này.

Ronduin để ý thấy giờ con thuyền đã chìm sâu xuống nước hơn rất nhiều so với lúc nó mới đến. “Con nghĩ con thuyền đã chất đủ rồi,” Ronduin nói với cha mình. “Ta cũng nghĩ vậy,” Nhà Vua trả lời.

“Chúng ta sẽ để ý quan sát lúc ngài quay lại,” Nhà Vua nói với Ngài Andrew. “Và chúc mọi người một chuyến đi an toàn,” Nhà Vua nói với những dân làng đang ngồi trên con thuyền xanh lá.

“Cảm ơn ngài,” bác Ricard nói với Nhà Vua, “vì đã cho chúng tôi về nhà với gia đình của mình.”

Ngài Andrew gật đầu ra hiệu để Ronduin thả con thuyền ra. Ronduin nhìn theo khi ngài chống con thuyền đầy người làm và những túi rau củ cùng ngũ cốc trôi ra khỏi cánh cửa đang mở và đi vào vùng nước mênh mông. Ronduin vẫy tay chào và bác Ricard vẫy tay chào lại.

Người giúp việc cho Nhà Vua đã quay trở lại làm việc. Giờ chỉ còn lại Ronduin và cha của mình. Mọi thứ thật yên lặng. Ronduin liếc nhìn vào những cái giỏ đựng gà và thấy những con gà mái đang ngủ. Ronduin và cha mình ngồi trên bậc cầu thang, cùng nhau nhìn những gợn nước con thuyền để lại đang lăn tăn trên mặt nước ở lối ra của lâu đài.

“Khoảng thời gian kì lạ,” nhà Vua nói.

Ronduin gật đầu rồi dựa đầu vào cánh tay của cha và hít một hơi thật sâu. Nó đúng là lạ, cậu nghĩ, ngồi trên bậc cầu thang bằng đá của lâu đài với cha mình và hai con gà mái và nhìn con thuyền đi ra cửa và hướng ra vùng nước trông như biển cả.

Nhưng, bằng cách nào đó, chuyện này cũng thật là tốt. Họ ngồi yên lặng một lúc và rồi cha của Ronduin đưa tay vào túi áo và lấy ra thứ gì đó được gói trong một miếng vải. “Bà Agnes nghĩ rằng chúng ra có thể sẽ muốn cái này đó,” ông nói.

Ronduin mở miếng vải ra và, khi cậu nhìn thấy hai cái bánh nhân thịt nhỏ, cậu nhận ra là cậu đang đói.

Ronduin và cha ngồi cùng nhau ăn bánh.

“Con biết đó,” cha cậu nói, “nơi đây rồi sẽ rất yên tĩnh khi mọi người đã về làng hết. Còn lại trong lâu đài chỉ còn có bà Agnes, con, mẹ và cha. Và, tất nhiên, ông Roland sẽ ở lại với những con vật ở trang trại, nhưng chúng ta không thể đến chỗ ông ấy một khi con thuyền đã đi về làng.”

“Nhưng tại sao Ngài Andrew không mang con thuyền trở lại ạ?” Ronduin hỏi.

“Mẹ con và cha và Ngài Andrew quyết định là ngài ấy nên ở lại trong làng sau khi chở xong chuyến thứ ba vào ngày mai,” cha Ronduin trả lời. “Bà Agnes nói rằng lần này nước sâu hơn nhiều so với trận lụt lớn lần trước, vì vậy sẽ mất rất, rất nhiều ngày để nước rút đi hết. Ngài ấy có thể dùng con thuyền để đi quanh thị trấn một thời gian. Sau đó là khoảng thời gian bắt đầu xuất hiện lớp bùn.”

Ngay lúc đó, những con gà mái bắt đầu kêu cục cục.

“Có thể chúng đói rồi,” Ronduin nói, “Con vẫn còn một ít bánh đây.”

Ronduin bẻ miếng bánh còn lại của cậu thành những vụn nhỏ. Cậu mở cái giỏ ra và đặt những vụn bánh cạnh hai con gà mái, và chúng ăn hết một cách nhanh chóng.

Cha của Ronduin với tay vào trong giỏ và nhấc con gà mái đỏ lên rồi ôm nó dưới cánh tay mình.

Ronduin cũng làm y như vậy với con gà mái vàng.

“Con biết đấy,” cha Ronduin nói, “vì chỉ còn lại hai cha con mình, mang những con gà theo cách này sẽ dễ hơn là để chúng trong những cái giỏ.”

“Con cũng nghĩ vậy ạ,” Ronduin trả lời, vuốt ve đầu con gà mái vàng.

#

Ban công tầng ba vốn không được xây để dành cho những con gà, nhưng nó sẽ là một ngôi nhà tốt cho hai con gà mái chỉ trừ việc là sẽ không tìm thấy giun ở đây. Nó chỉ lớn hơn giường của Ronduin một chút. Một đầu của ban công có một cái mái và đầu còn lại mở ra bầu trời.

Ronduin có thể nghe thấy tiếng đập búa và, phía bên kia sân của lâu đài, cậu có thể thấy những người ở trên mái nhà đang hoàn tất việc sửa chữa. Cha cậu đã nói là mái nhà sẽ được sửa xong vào cuối ngày và vào ngày mai, Ngài Andrew sẽ đưa những người làm còn lại về nhà họ. Cha cậu cũng đã nói với cậu rằng, chính ông sẽ gặp Ngài Andrew khi ngài ấy quay lại vào hôm nay vì ông nóng lòng muốn nghe về tình hình của mọi người ở trong làng. Ông đã bảo là Ronduin nên dành thời gian còn lại của ngày hôm nay để giúp những con gà ổn định trong ngôi nhà mới của chúng.

Ronduin xếp những chiếc giỏ kề bên nhau và để chúng vào cái góc dưới mái nhà để chúng vẫn khô ráo khi trời mưa. Rồi cậu đi đến nhà kho để lấy rơm thường dùng cho các tấm nệm. Cậu mang một túi rơm lớn quay trở lại ban công và bỏ vài nắm đầy rơm vào mỗi giỏ và cậu trải số rơm còn lại lên sàn nhà. Tiếp đó, cậu đi một chuyến xuống nhà bếp mới, tại đây bà Agnes đưa cho cậu một ít yến mạch và thức ăn thừa của nhà bếp. Cậu mang những thứ này và một tô nước đến cho những con gà mái.

“Giờ thì mình xong việc rồi,” cậu tự nhủ và mỉm cười. Ronduin ngồi bắt chéo chân ở phía đầu ban công mở ra bầu trời. Cậu hát một bài hát nhỏ xuất hiện trong đầu và đi vào giọng của cậu khi cậu cất giọng hát.

Hai con gà đã bay vào thuyền

Tính tính tang tang tình

Và rồi chúng đi thuyền đến lâu đài

Tình tình tính tang tang

Không có cỏ, cũng không thấy đất

Tang tang tình tình tang

Giờ sống trên ban công ăn yến mạch và vụn bánh mì nha.

(Two chickens they flew into a boat

Hay diddle dee dee

And to the castle they did float

Hey hey diddle dee day

No grass, no land đi they espy

Hey now diddle deed um

Live in a balcony now did they eating oats and bits of old pie)

Ronduin hát đi hát lại bài hát này cho đến khi bầu trời chuyển sang màu hồng, rồi màu cam đỏ.

Trong một vài giây màu của bầu trời gần như tiệp với màu của con gà mái đỏ.

“Tớ sẽ gọi cậu là Hoàng hôn.” Ronduin nói với con gà mái đỏ.

“Và tên của cậu sẽ là Bình minh,” Ronduin nói với con gà mái vàng.

Một vài giáo viên và phụ huynh đang sử dụng Hoàng Tử Bí Mật như là một tiêu điểm cho các bài học hoặc các dự án truyền cảm hứng. Trẻ đang vẽ các bức tranh để minh họa cho câu chuyện, làm dây nhảy và học cách may vá. Hoan nghênh các bạn tham gia cùng chúng trôi trên trang Facebook tại The Secret Prince Story Community: https://www.facebook.com/groups/640925113394726/ 

Ở đây các bạn có thể thảo luận các ý tưởng về các cách làm việc với câu chuyện này, chia sẻ các bức vẽ và thảo luận làm cách nào để sử dụng câu chuyện này và các câu chuyện khác nữa để giúp trẻ đương đầu với thời gian này khi mà các lịch trình hằng ngày của trẻ bị thay đổi.

photo by Emiel Maters on Unsplash 

Chương 12 – Tạm Biệt Ngài Andrew

Nhìn ra ngoài từ cửa sổ phòng ngủ của mình trong ánh sáng chạng vạng trước bình minh, Ronduin thích thú ngắm bầu trời không mây. Cậu nhanh chóng thay quần áo và, mặc chiếc áo vải lanh của mình, chộp một túi nhỏ yến mạch và một bình nước cậu đã để sẵn trước cửa phòng mình, và phóng như tên bắn qua hành lang tầng ba để đến chỗ ban công.

Ronduin bước ra ban công ngay khi những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu sáng bầu trời phía trên những bức tường lâu đài. Hai con gà mái đang đậu trên nắp của những cái giỏ. Ronduin đổ chén nước còn lại của chúng qua lan can. Cậu nghe thấy tiếng nước từ cái chén rơi tõm vào hồ nước bên dưới. Rồi cậu đổ nước mới từ bình vào đầy chén. Hai con gà mái nhìn cậu với điệu bộ như đang tò mò. Nhưng, khi cậu đổ yến mạch vào cái đĩa giờ đã trống không của chúng, chúng vỗ cánh bay qua ban công phía bên này và bắt đầu mổ bữa sáng của mình.

Ngay lúc đó Ngài Andrew mở cửa ra và bước vào ban công đã được lót rơm.

“Ta thấy con đã làm một ngôi nhà đẹp cho hai con gà mái béo này,” ngài nói. “Ta ghé qua để chào tạm biệt. Ta sẽ đi một chuyến vào làng buổi sáng nay và một chuyến nữa vào buổi chiều để chở những người làm đã hoàn tất việc sửa mái nhà.”

Ngay khi Ngài Andrew nói điều này, những người làm xuất hiện trên mái nhà được ánh mặt trời chiếu sáng phía bên kia sân.

“Ngài đã thấy gì trong ngôi làng ạ?” Ronduin hỏi.

“Ta ngạc nhiên khi thấy hai con thuyền nữa đã ở sẵn đó,” Ngài Andrew trả lời. “Vương Quốc của Những Ngọn Đồi đã gửi chúng đến. Họ có thể nhìn thấy từ đỉnh đồi là toàn bộ thung lũng của chúng ta đã ngập nước và họ nghĩ những người dân làng có thể cần thực phẩm. Họ đã tốt bụng gửi đến nhiều túi ngũ cốc và họ đề nghị đưa dân làng lên các ngọn đồi. Một vài gia đình nhà không có tầng hai đã đi với họ.”

“Gia đình bác Ricard thì sao ạ?” Ronduin hỏi.

“Nhà của họ ở trên một ngọn đồi nhỏ ở rìa thị trấn,” Ngài Andrew trả lời. “Nhà của họ là một trong ba ngôi nhà nằm ở chỗ đất cao hơn nước lũ. Ở trong làng, mọi người nói chuyện với ta từ cửa sổ tầng hai bởi vì, cũng như lâu đài này, tầng một đã bị ngập nước. Khi chúng ta tới nhà của bác Ricard, Mirabel đã thấy chúng ta đang tới và chạy xuống ngọn đồi nhỏ để đón chúng ta. Chúng ta đã cột con thuyền vào hàng rào của chuồng dê nhà họ. Họ đã mời ta vào nhà ăn súp. Ta phải nói với con, là ta chưa bao giờ hạnh phúc khi được ăn một chén súp nóng đến thế.”

Chăm chú lắng nghe, Ronduin vân vê đường lai trên chiếc áo vải lanh của cậu. Cậu ước cậu có thứ gì đó để cậu có thể gửi đến cho Mirabel.

“Họ đã tốt bụng mời ta đến ở với họ khi ta quay lại làng,” Ngài Andrew nói tiếp. “Gia đình của bác Ricard và hai nhà khác nữa không bị ngập nước có chỗ trống cho một vài người nữa. Họ đã đề nghị ta mang những gia đình có những đứa trẻ nhỏ nhất đến.”

Ngay lúc đó cả hai con gà mái đều kêu cục tác rất to. Cả hai cùng bước ra khỏi cái giỏ chung, đầu chúng nghiêng bên trái rồi nghiêng bên phải. Có hai quả trứng nằm trong cái giỏ được lót rơm.

Ngài Andrew cười lớn. “Có vẻ như con vừa có được bữa sáng,” ngài nói.

“Thật ra,” Ronduin hỏi, “ngài có thể mang những quả trứng này cho Mirabel và gia đình của bạn ấy được không ạ? Con nghĩ chúng sẽ an toàn nếu đi du lịch trong cái túi đựng yến mạch nhỏ này.”

Ronduin mở chiếc túi còn đầy một nửa và nhét những quả trứng vào sâu chính giữa chỗ yến mạch. Cậu buộc miệng túi lại và đưa nó cho Ngài Andrew.

“Ta sẽ mang chúng đến cho gia đình Mirabel rất cẩn thận,” ngài nói.

Ghi chú cho cha mẹ: Một giáo viên kể với tác giả việc cô sử dụng câu chuyện này chung với một học phần học toán. Các cha mẹ cũng kể với tác giả việc các con của họ đã vẽ những bức tranh về Hoàng tử Ronduin và Mirabel và một số trẻ đã làm các dây nhảy và thể hiện sự yêu thích việc may vá. Chúng tôi có một trang Facebook để cho các thầy cô và cha mẹ đang làm việc với câu chuyện này chia sẻ các ý tưởng về việc làm thế nào để câu chuyện trở nên sống động đối với trẻ. Tác giả hi vọng có thể cùng trò chuyện với mọi người trên Facebook về việc làm thế nào để điều chỉnh câu chuyện phù hợp với việc học tại nhà và chương trình học thông thường ở trường. Đây cũng là nơi để chia sẻ các bức tranh của con bạn và là nơi để nói với tác giả về mọi thứ mà các bạn mong muốn tác giả đan xen vào câu chuyện khi nó được sáng tác. Tham gia cùng chúng tôi tại The Secret Prince Story Community (Cộng đồng Câu chuyện Hoàng tử Bí Mật): https://www.facebook.com/groups/640925113394726/?epa=SEARCH_BOX

Tác giả hi vọng được gặp các bạn ở đó!

Kim Allsup, tác giả truyện Hoàng Tử Bí Mật.

Photo by Jason Leung on Unsplash

Chương 13 – Gió Đùa Mặt Nước

“Ngài Andrew nói mẹ sẽ tìm thấy con ở đây,” mẹ Ronduin lên tiếng khi bà bước chân vào ban công. “Những con gà trông hạnh phúc nhỉ. Con đã làm cho chúng một ngôi nhà rất đẹp đấy.” Bà cho tay vào túi và lấy ra một nắm đầy vụn rau củ và bỏ vào chén đựng thức ăn cho gà.

“Bà Agnes lúc nào cũng có những vụn thức ăn thừa mà con có thể mang cho những con gà,” bà nói. “Những bữa ăn của chúng ta sẽ ở trong nhà bếp mới khi tất cả người làm, trừ bà Agnes, sẽ trở về làng vào cuối ngày hôm nay.”

Ronduin mỉm cười khi những con gà đã tìm tới chỗ những vụn rau củ và bắt đầu mổ thức ăn.

“Thật là buồn cười khi chúng thích những vụn thức ăn mà chúng ta không ăn,” Ronduin nói. “Con này tên là Bình Minh,” cậu vừa nói vừa chỉ tay về phía con gà vàng, “và con còn lại tên là Hoàng Hôn.”

“Ngài Andrew nói với mẹ là chúng đã đẻ trứng và ngài ấy sẽ mang trứng đến cho gia đình bác Ricard,” mẹ cậu nói.

“Vâng ạ,” Ronduin trả lời. “Con muốn gửi cho họ thứ gì đó. Họ đã rất tốt bụng khi mời Ngài Andrew ăn ngủ lại nhà họ.”

Hoàng Hậu gật đầu. “Chúng ta sẽ nhớ bác Ricard, nhưng mẹ vui vì bác ấy sẽ ở nhà để giúp đỡ gia đình mình và những gia đình khác trong làng.”

“Bây giờ,” bà tiếp tục, “chúng ta có một việc quan trọng cho con. Cha của con sẽ sớm giúp Ngài Andrew chất đồ lên thuyền cho chuyến đầu tiên của ngày hôm nay. Ngài Andrew sẽ quay lại sau đó trong ngày để đón những người mà bây giờ vẫn đang làm việc trên mái nhà. Sau khi con đến chỗ nhà bếp mới để ăn cháo, chúng ta cần con quan sát để biết khi Ngài Andrew trở lại lâu đài. Phòng khách có chỗ quan sát tốt nhất. Hãy mang theo một ít bánh mì và pho mát vì con sẽ ở đó một lúc đấy. Khi con thấy con thuyền quay lại, mẹ nhờ con đi nói với những người đang làm việc trên mái nhà là con thuyền đang quay lại rồi. Họ phải làm việc đến phút cuối cùng để hoàn tất việc sửa chữa. Con sẽ đi tìm Vua cha cùng với họ và cha sẽ muốn gặp Ngài Andrew để biết thêm về tình hình của người dân trong làng.”

“Vâng, thưa mẹ,” Ronduin trả lời.

#

Ronduin ngồi trên sàn nhà mặt hướng ra cửa sổ phòng khách. Xa xa kia, cậu chỉ có thể nghe thấy những tiếng búa nện trên mái nhà vọng lại khá nhỏ.

“Có điều gì đó lạ lùng,” cậu nghĩ, nhưng cậu không biết cái gì khác lạ cả.

Rồi, trong một vài khoảnh khắc, tiếng quai búa dừng lại.

“Mình biết cái gì lạ rồi,” cậu nghĩ. “Lâu đài yên tĩnh. Thậm chí ngay cả khi có tiếng quai búa, lâu đài cũng đã trở nên yên tĩnh hơn vì hơn một nửa số người làm đã trở về làng.”

Ronduin đứng dậy và nhìn lướt qua mặt biển khác thường đang trải ra phía trước lâu đài. Xa xa cậu thấy cánh rừng che mất tầm nhìn vào ngôi làng. Nhìn gần hơn về phía lâu đài, cậu tìm kiếm ngọn của những bụi cây rậm mọc dọc hai bên đường, nhưng không thể thấy được chúng, vì chúng đã ở dưới nước. Nhìn băng qua khu vực mà đáng lẽ ra là chỗ những cánh đồng vừa mới được gieo trồng, những làn gió thổi qua tạo ra những gợn sóng nhỏ lăn tăn lướt trên mặt nước. “Mình thích nhìn ngọn gió vuốt ve mặt nước,” Ronduin thầm nghĩ và mỉm cười.

Ronduin nhặt sợi dây nhảy của mình lên và nhớ ra cậu đã lên kế hoạch tìm ra cách đếm cách sáu số. Cậu ước cậu có một cây bút lông vũ và mực để viết và giấy da để viết lên đó.

“Có lẽ mình sẽ tìm thấy thứ gì đó không khác gì một cây bút lông vũ, mực và giấy da,” Ronduin nghĩ.

Cậu nhìn quanh phòng và đôi mắt cậu dừng lại chỗ lò sưởi nơi mà, trong ngày nắng và ấm áp này, không có lửa. Nhặt một cục than củi lên, cậu nhìn vào những hòn đá làm nên các thành của lò sưởi. Phía bên tay phải của lò sưởi là một tảng đá lớn, và trơn nhẵn có vẻ là một chỗ hoàn hảo để viết lên.

Ronduin viết một chữ x cho mỗi con số và tại cuối mỗi hàng của sáu chữ x cậu viết một con số. Nó trông như thế này:

xxxxxx 6

xxxxxx 12

xxxxxx 18

xxxxxx 24

xxxxxx 30

xxxxxx 36

xxxxxx 42

xxxxxx 48

xxxxxx 54

xxxxxx 60

Rồi Ronduin đọc các con số lần nữa và lần nữa cho đến khi cậu học thuộc chúng và có thể đọc thuộc lòng mà không cần nhìn vào các dấu trên tảng đá. Rồi cậu nhặt sợi dây nhảy của mình lên và nhảy nhịp nhàng, đọc tất cả các con số theo trí nhớ trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ronduin vừa nhảy dây vừa đếm cách sáu số lần nữa. Cậu nhảy đi nhảy lại nhiều lần cho đến khi cậu thở hổn hển. Sau khi uống một ngụm nước, cậu ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn vào nơi mà cậu thường có thể thấy con đường đi ra từ khu rừng.

Ngài Andrew và con thuyền chở đầy dân làng đã đến được ngôi làng bằng chính con đường xuyên qua cánh rừng mà Ronduin đã thường đi với Ngài Andrew bằng xe ngựa đến trường. Chỉ là bây giờ con đường đã trở thành dòng nước chảy qua những cái cây. Khi Ngài Andrew trở lại, ngài sẽ xuất hiện từ cánh rừng cùng với con thuyền trống ở chỗ con đường hiện ra từ những cái cây.

Ronduin mang một miếng bánh mì và một khoanh pho mát tới điểm quan sát của cậu gần những cửa sổ. Cậu ném bánh mì lên không trung và chụp lấy nó. Rồi cậu ném nó cao hơn, rồi cao hơn nữa, rồi lại tiếp tục cao hơn nữa. Cậu tự hỏi liệu cậu có thể ném nó cao đụng tới trần nhà không. Lần tiếp theo cậu ném nó, cậu vung cánh tay thật mạnh. Miếng bánh mì chạm tới trần nhà.

“Hu – ra,” Ronduin la lên một cách phấn khích. Nhưng rồi, khi miếng bánh rơi thẳng xuống sàn nhà vào một chỗ không mong muốn, Ronduin kêu lên: “Ôi không!”

Cậu nhặt miếng bánh lên, phủi sạch đất và cắn một miếng bánh. Khi cậu ăn, cậu nghĩ cậu muốn có cái gì đó để ném mà nó không phải là đồ ăn của cậu. Ngay khi cậu ăn xong, cậu mở chiếc hộp may vá của mẹ ra và tìm thấy một vài miếng vải nhung đỏ hình vuông.

“Hoàn hảo!” cậu nói. Ronduin tìm thấy một cái kim và sợi chỉ và bất đầu may các khối vuông lại với nhau. Đôi mắt cậu tập trung vào việc may vá, nên cậu không nhìn thấy Ngài Andrew khi ngài xuất hiện nơi ra khỏi rừng cây trên con thuyền xanh. Thực tế là, khi con thuyền di chuyển nhanh hơn vì không có người ngồi trên nó, Ngài Andrew đã đi gần được một nửa chặng đường đến lâu đài thì Ronduin cuối cùng mới để ý thấy ngài ấy.

Ngay tức khắc Ronduin vụt chạy. Cậu thả đồ may vá xuống, chạy nhanh ra cửa, bay như tên vòng qua giàn giáo, đi qua ban công của mấy con gà (nơi cậu đã ráng cưỡng lại nhìn vào một cái). Rẽ qua góc để tới hành lang tiếp theo và bắt đầu gọi lớn ngay khi cậu vừa nhìn thấy cha mình.

“Cha ơi, cha ơi, con thuyền đã gần về đến đây rồi,” cậu hét lớn.

Photo by Patrick Hendry on Unsplash

Chương 14 – Đống Lửa Đầu Tiên

Những người làm trèo từ mái nhà xuống giàn giáo và vội vã đi nhanh xuống hành lang, gật đầu chào hoàng tử nhỏ khi họ đi ngang qua cậu. Ronduin và cha cậu đi theo họ nhưng chậm hơn. “Những đám mây đen đến từ hướng này,” nhà Vua nói. “Những người làm nói với cha cơn mưa đang đến, nhưng họ nghĩ họ có thể về đến làng trước khi mưa trút xuống nếu họ thật tranh thủ. Hôm qua Ngài Andrew và cha đã lên kế hoạch là ngài ấy sẽ ngồi ăn với chúng ta trước khi chuyến thuyền cuối khởi hành. Cha muốn nghe thêm về những người dân trong làng và tình hình của họ hiện nay. Và cha muốn Ngài Andrew nghe thêm từ bà Agnes về việc mọi người đã làm gì trong trận lụt lớn lần trước để ngài ấy có thể đem kiến thức này tới cho dân làng. Nhưng bây giờ, khi có thêm mưa đang kéo đến, sẽ không có thời gian để nói chuyện. Chúng ta phải đưa mọi người trở về nhà nhanh nhất có thể.”

Khi Ronduin và nhà Vua đến nhà bếp mới, những người làm đã đi ra khỏi đó mang theo những túi rau củ và ngũ cốc. “Tạm biệt, Hoàng tử Ronduin và chúc con ở lại mạnh khỏe nhé,” cô Ellyn người phụ nữ trẻ thường giúp đỡ bà Agnes trong nhà bếp nói. “Chúc mọi điều tốt lành đến với cô và gia đình ạ,” Ronduin trả lời.

“Cha sẽ đi xuống con thuyền và giúp mọi người ổn định,” nhà Vua nói. “Ronduin, con hãy trở lại quan sát từ trên phòng khách dùm cha nhé. Hãy cho cha biết khi họ đến được cánh rừng. Cha cầu nguyện họ sẽ đến được chỗ những cái cây trước cơn mưa.”

“Dạ, thưa cha,” Ronduin trả lời. “Con có đủ thời gian để ngó qua những con gà trên đường tới phòng khách không ạ?”

“Chắc chắn rồi,” cha cậu nói, “Nhưng đừng ở đó quá lâu.”

#

Ronduin thấy Hoàng Hôn và Bình Minh đang ngủ yên bình bên nhau ở một trong những cái giỏ. Cậu để ý thấy chúng vẫn còn rất nhiều nước uống. Cậu thấy vẫn còn thức ăn trong chén của chúng. Nhìn lên bầu trời, cậu có thể thấy những đám mây đen đang kéo về lâu đài.

Ronduin chầm chậm mở cửa và bước vào hành lang. Cậu cố gắng đi khẽ như tuyết rơi vào một ngày không gió để không đánh thức những con gà.

Khi trở lại phòng khách, Ronduin nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy con thuyền vừa đi ra khỏi những cánh cửa lớn. Cậu vẫy tay, và trong một khoảnh khắc, Ronduin nghĩ rằng không ai nhìn thấy những cái vẫy tay của cậu. Nhưng rồi Ngài Andrew đã chuyển cả hai mái chèo sang tay trái để ngài có thể dùng tay phải vẫy chào lại. Bây giờ mọi người trên con thuyền đều vẫy tay chào Ronduin, cậu tiếp tục vẫn vẫy tay hết sức mình cho đến khi Ngài Andrew cầm mỗi tay một mái chèo và chèo ra khỏi lâu đài bằng những đường chèo chắc chắn, mạnh mẽ.

Trong vài phút con thuyền đi qua con đường đất mà thường có những bụi rậm hai bên đường. Nhưng bây giờ Ngài Andrew rẽ sang phải và hướng ra cánh đồng theo hướng con đường xuyên khu rừng. Con thuyền càng đi xa lâu đài, nó càng trở nên nhỏ hơn.

Ronduin biết điều này thật ngốc nghếch, những cậu không thể dằn lòng vẫy tay lần nữa, chỉ một cái vẫy nhè nhẹ, vì cậu chắc rằng những người trên thuyền đã không còn có thể nhìn thấy cậu nữa. Cậu đứng chỗ cửa sổ với một giọt nước mắt lăn xuống má khi cậu vẫy và vẫy cho đến khi Ngài Andrew và dân làng trôi vào cái kênh giữa những hàng cây và không còn có thể nhìn thấy họ nữa.

Bây giờ con mưa đã bắt đầu rơi, đầu tiên là lấm tấm rồi dần nặng hạt hơn. “Ít nhất họ cũng đã gần về đến nhà và được che chở dưới những tán cây,” Ronduin nghĩ, cảm thấy một cơn lạnh đột ngột.

Ngay lúc đó cánh cửa vào phòng khách mở ra và cha mẹ Ronduin bước vào. “Con thuyền vừa mới đi vào trong khu rừng rồi ạ,” Ronduin nói. “Cơn mưa đã chờ cho đến khi họ có chỗ trú dưới những tán cây.”

“Mọi người sẽ ổn thôi,” Hoàng Hậu nói. “Tất cả mọi người đều mặc những cái áo choàng và áo khoác len, chúng sẽ giữ cho họ ấm áp ngay cả nếu họ có bị ướt.”

Nhà Vua đang khiêng một cái nồi sắt nhỏ có ba chân. Ông đặt nó cạnh lò sưởi. Ronduin tìm trong thùng đựng củi một thanh củi nhỏ và một đống các cành cây con. Cậu bỏ chúng vào trong lò sưởi. Nhà Vua với lấy cái kẹp để kế bên bếp lửa. Ông dùng cái kẹp thò vào trong nồi và gắp ra một cục than nóng. Đưa kẹp vào lần nữa rồi ông bỏ thêm hai cục than lên chỗ những cành cây con. Ronduin đặt một đầu của khúc gỗ nhỏ thứ hai cân bằng trên những cành cây con và nhặt cây ống thổi bễ và bắt đầu thổi hơi vào những cục than. Cục than hồng rực lên thành màu đỏ rực rỡ. Chẳng mấy chốc, những cành cây nhỏ bùng lên thành ngọn lửa.

Cha Ronduin cúi người xuống phía trước ngọn lửa, nhặt cái ống thổi và thổi phụ thêm vào để giúp lửa cháy lớn lên. Khi những cành nhỏ đã trở thành than đỏ không còn bốc lửa mà vẫn chưa nhóm những thanh củi cháy lên được, Nhà Vua với vào thùng đựng gỗ và lấy thêm nhiều cành cây nhỏ nữa rồi ông cẩn thận đặt chúng lên những cành nhỏ đang cháy. Ông dùng một thanh củi dài lấy từ thùng gỗ để khơi vào chỗ nhóm lửa, chuyển dần khúc gỗ trên cùng đến chỗ nóng nhất và thổi ống bễ cho thêm hơi vào. Những cành cây nhỏ mới đã bùng thành ngọn lửa và, sau vài phút, khúc củi phía trên cũng đã bén lửa, cha của Ronduin bỏ thêm một khúc củi lớn, tin chắc rằng ngọn lửa bây giờ sẽ tự tiếp tục cháy tiếp.

Ronduin nhớ đã từng nhóm một đống lửa với Ngài Andrew. Cậu nhớ đã từng giúp bà Bếp Agnes với ngọn lửa bếp. Cậu nhớ đã tự mình trông chừng những ngọn lửa. Nhưng cậu không thể nhớ đã bao giờ từng nhóm lửa với cha cậu, Nhà Vua chưa. Cậu nhận ra rằng, ngoại trừ bà Bếp Agnes, tất cả những người làm đã từng chất đầy những thùng đựng củi, nhóm lửa và trông coi những đống lửa trong lâu đài đều đã về nhà. Cậu nhận ra rằng cho đến tận bây giờ cậu mới biết cha cậu cũng biết nhóm lửa. Nhìn ngọn lửa đầu tiên mà cậu cùng nhóm với cha mình, Ronduin tự hỏi còn những tài khéo nào khác mà cha và mẹ cậu sẽ thể hiện trong vài tuần sắp tới đây.

Photo by Pixabay on Pexels.com

Chương 15 – Bình Minh Bé Nhỏ Đến Đây Nào

Ronduin thức dậy trong ánh bình minh còn mờ tối và mặc vào chiếc áo vải lanh cùng chiếc quần nông dân túm ở đầu gối mà cậu vẫn hay mặc đến trường. Cậu cầm lấy bình nước và xô đựng thức ăn cho gà mà cậu đã để trước cửa phòng từ đêm hôm trước và đi xuống hành lang yên tĩnh để đến ban công. Đến nơi cậu thấy những con gà đã thức dậy từ lâu. Chúng đứng cạnh chén thức ăn đã hết, nghiêng đầu bên trái rồi bên phải như thể đang hỏi tại sao không có thức ăn ở đây vậy.

“Chỉ một phút thôi.” Ronduin nói. “Tớ có rất nhiều thức ăn cho các cậu.” Đổ thức ăn từ cái xô sang chén thức ăn của chúng, cậu nói: “Nhìn này, đây là những vỏ củ cải ngon lành và một ít cháo từ chính tô cháo của Hoàng Hậu đấy. Mẹ tớ không bao giờ ăn hết cháo cả. Còn đây là những vụn bánh mì tớ nhặt từ thớt cắt bánh mì. Và mẹ tớ đã cho tớ quá nhiều rau cải kale và tớ không ăn hết được, vì vậy tớ mang chúng đến cho các cậu.”

Những con gà mổ thức ăn trong lúc Ronduin đổ nước cũ của chúng qua các song chắn của lan can. Cậu lắng nghe tiếng nước rơi tõm xuống mặt nước bên dưới. Rồi cậu rót nước từ cái bình vào chén nước.

“Bà Agnes dặn tớ quay lại để ăn sáng khi mặt trời đã lên hẳn, nhưng mặt trời vẫn chưa mọc lên, nên tớ có thể ở lại,” Ronduin nghĩ rồi tìm kiếm một chỗ thuận tiện để ngồi xuống sàn nhà. Khi cậu tìm thấy một chỗ sạch, cậu ngồi xuống bắt chéo chân và dựa lưng vào lan can. Cậu cho tay vào túi áo và lấy ra một nắm đầy ngũ cốc, đưa tay hướng về phía những con gà.

Bình Minh thận trọng tiến một bước về phía Ronduin. Cô gà nghiêng đầu sang phải rồi sang trái. Ronduin ngồi thật yên. Cậu hoàn toàn im lặng. Bình Minh tiến thêm một bước nữa.

“Chỉ còn thêm hai bước nữa là cậu đến được chỗ tay tớ,” Ronduin nghĩ thầm. Cậu chờ đợi. Bình Minh đứng yên như một bức tượng. Bỗng nhiên, những tia nắng mặt trời chiếu sáng cánh cửa vào hành lang. Ronduin không dám quay đầu lại nhìn ông mặt trời đang nhô lên trên đỉnh tháp canh đằng xa. Cậu biết rằng chuyển động nhỏ nhất của cậu cũng sẽ làm những con gà mái hoảng sợ.

Ronduin hình dung cảnh Bình Minh mổ ngũ cốc trong tay cậu. “Nếu mình thật sự bình an và thật sự yên lặng, có lẽ bạn ấy sẽ đủ can đảm để tới chỗ mình,” cậu nghĩ.

Cánh tay Ronduin bắt đầu thấy mỏi. “Mình không nghĩ mình có thể bị mỏi khi cầm mỗi một nắm yến mạch nhỏ nhoi,” cậu nghĩ.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Bình Minh và cười với nó. Con gà mái bước thêm một bước.

Cậu tự hỏi: “Nói chuyện với nó thì sẽ làm nó sợ hay làm nó yên tâm hơn ta?”

Và rồi cậu bắt đầu hát. Cậu không hề có ý định hát cho Bình Minh nghe. Chỉ là tự dưng mà cậu cất tiếng hát. Cậu hát thì thầm:

“Gà bé nhỏ hãy nghe tớ bảo

Bình Minh bé nhỏ đến đây nào.

 (“Little chicken hear my plea

Little Sunrise come to me”)

Bình Minh bước thêm một bước.

Bàn tay phải của Ronduin đang giữ nắm ngũ cốc và bàn tay trái cậu buông xuống gần đường lai áo của mình. Cậu vân vê đường lai áo giữa các ngón tay.

Bình Minh bước một bước ngắn nữa và mổ ngũ cốc trong tay Ronduin.

Nó hơi nhột. Cậu mỉm cười và cố nhịn để tiếng cười chỉ ở trong bụng mình.

Bây giờ Ronduin có thể cảm nhận được hơi ấm của mặt trời tỏa lên gáy cậu. Cậu biết mặt trời đã hoàn toàn lên cao.

Ronduin từ từ thu bàn tay phải về phía người mình. Bình Minh đi theo tay cậu và, khi các ngón tay của Ronduin về gần tới bụng cậu, cô gà lại mổ ngũ cốc. Lúc đó Ronduin vòng cánh tay trái ra sau cô gà và kéo nó lại gần. Cậu ôm nó dưới cánh tay trái và cho nó ăn bằng tay phải. Cậu chờ cho đến khi nó ăn hết ngũ cốc, và rồi, trong lúc tiếp tục ôm con gà mái, cậu chồm người về phía trước và đứng lên. Quay người lại, cậu và cô gà thấy mặt trời vàng, đã lên cao hẳn, chiếu sáng những đường viền của các đám mây.

Ronduin nhớ đến một bài hát cậu đã học ở trường. Cậu cảm thấy như cậu đã học bài hát đó chỉ là để có thể hát cho những con gà của cậu nghe vào ngay lúc này.

“Mặt trời vàng rất to, rất sáng

Sưởi ấm thế giới bằng tất cả sức mạnh hùng tráng

Làm cho mặt đất xanh tươi và đẹp vô cùng

Và chăm nom mỗi vật cùng sự quan tâm không ngơi ngừng.

Chiếu sáng lên những bông hoa, hòn đá và lên cây.”

Cậu dừng lại và mỉm cười với Bình Minh rồi hát đoạn tiếp theo về những con gà:

“Lên gà vịt và muông thú, lên bạn và lên tớ đây.

Mong cho mỗi việc đều trọn vẹn từng ngày,

Mong cho mọi điều chúng ta làm và nói này

Được sáng trong, mạnh mẽ và chân thành,

Ôi Mặt Trời Vàng như chính người bạn lành.”

(“The golden sun so great và bright

Warms the world with all its might

It makes the earth so green and fair

And tends each thing with ceaseless care.

It shines on blossom, stone and tree”

On bird and beast on you and me.

So may each deed throughout the day,

May everything we do and say

Be bright and strong and true,

Oh Golden Sun like you,”)

Photo by Mattias Russo-Larsson on Unsplash

Chương 16 – Điều Bí Ẩn

“Mặt trời đã lên cao hẳn rồi,” Ronduin nghĩ và mỉm cười. Cậu đặt Bình Minh xuống và nhìn vào trong hai cái giỏ. Mỗi cái giỏ có một quả trứng đáng yêu. Cậu bỏ một nắm rơm đầy vào xô đựng thức ăn giờ đã trống không rồi cẩn thận đặt những quả trứng lên chỗ rơm bên trong cái xô.

“Tạm biệt Bình Minh, tạm biệt Hoàng Hôn,” cậu nói khi bước qua cánh cửa.

Ronduin thường đi nhanh hết mức có thể khi cậu đi len lỏi vòng qua giàn giáo, nhưng, hôm nay, mang theo cái xô đựng hai quả trứng quý giá, cậu bước từ từ xuống hành lang tầng ba và đi xuống cầu thang.

Khi cậu mở cửa vào tầng hai, cậu suýt nữa đâm sầm vào bà Bếp Agnes. “Chúc một ngày tốt lành, Hoàng tử Ronduin,” bà vừa nói vừa bước sang một bên chừa chỗ cho cậu bước đi bên cạnh bà.

“Chúc bà một ngày tốt lành ạ,” Ronduin đáp lại.

Bà Bếp Agnes đang mang một cái rổ lớn trên tay phải của bà. Nó rất nặng vì đựng nhiều củ cải, hành tây và cà rốt. Tay trái bà chống gậy.

“Nhìn những quả trứng đáng yêu kìa,” bà nói với Ronduin khi nhìn vào cái xô của cậu.

Bà Bếp Agnes và Ronduin cùng đi chầm chậm xuống hành lang, thậm chí còn chậm hơn cả lúc Ronduin đi ở tầng ba. Ronduin nhận ra cái rổ nặng làm cho bà bếp gặp khó khăn.

“Bà đổi với cháu đi ạ,” Ronduin nói. “Bà mang những quả trứng còn cháu sẽ mang cái rổ ạ.”

“Cảm ơn cháu,” bà Agnes nói khi Ronduin nhấc cái rổ nặng lên và đưa cho bà cái xô nhẹ.

Ronduin vòng cả hai tay ôm lấy cái rổ lớn. Nó khá nặng, nhưng cậu không gặp vấn đề gì khi mang nó.

“Nhà Vua và Hoàng Hậu đã ăn bữa sáng trước khi mặt trời lên cao hẳn,” bà Bếp Agnes nói. “Rồi chúng ta đã đi đến nhà kho mới. Ở đó khá lộn xộn. Khi tầng một bị ngập, những người làm đã rất vội vã chuyển thực phẩm đi nên họ đã chất đống chúng trên sàn của nhà kho mới. Ta đã quay lại với một giỏ đầy thức ăn còn Hoàng Hậu và nhà Vua vẫn ở lại để sắp xếp thức ăn lên các bàn và các kệ.”

“Cháu có cần đến đó giúp đỡ cha mẹ cháu không ạ?” Ronduin hỏi.

“Không phải hôm nay,” bà Bếp Agnes trả lời. “Hoàng Hậu bảo ta đưa cháu đi với ta khi ta đi xuống tầng một. Nhưng trước hết cháu phải ăn cháo của mình đi đã.”

#

Bà Bếp Agnes và Ronduin ngồi ăn cháo cùng nhau trong nhà bếp mới. “Chúng ta đi xuống tầng một làm gì ạ?” Ronduin hỏi.

“Ta mới bắt đầu làm việc trong lâu đài ở chân phụ bếp thì một cơn lụt lớn như lần này đã xảy ra. Lúc đó ta chỉ lớn hơn cháu bây giờ một chút,” bà Bếp Agnes nói. “Ta nhớ là phần cầu thang thấp hơn gần sảnh ăn đã bị ố màu trong rất nhiều năm do hồi nước ngập sâu để lại. Khi những vết ố bắt đầu nhạt dần, mọi người muốn làm một cái dấu còn đó mãi để đánh dấu mực nước ngập cao nhất. Thế là họ đã đục để lấy ra một hòn đá ở một bên của bậc thang chỗ nước ngập cao nhất. Cha mẹ cháu muốn chúng ta xuống đó và cố gắng tìm lại lỗ hổng đó trên tường. Nhìn nó rồi thì chúng ta sẽ biết chắc là trận lụt lần này có cao hơn lần đó hay không.”

#

Khi Ronduin và bà Bếp Agnes bước xuống cầu thang, Ronduin đã cảm thấy có điều gì đó khác biệt. Có gì đó đã thay đổi kể từ lần cậu xuống những bậc thang này để giúp với con thuyền xanh. Cái gì đó trong âm thanh. Tiếng vọng của những bước chân của họ nghe rất khác.

Rồi cậu thấy nó. Ở nửa đường xuống các bậc thang, nhìn ra phía giàn giáo, cậu nhận ra là mực nước đã dâng cao hơn. Bây giờ nước đã dâng lên đến mép của giàn giáo. Nước đã dâng cao đến mức tấm ván nối giữa cầu thang đến chỗ bến tàu tạm đã trôi đi mất. Ronduin nhìn thấy một miếng ván đang trôi gần sảnh ăn. Cậu nghĩ nó trông thật lạc lõng và cô đơn.

“Mực nước đã cao hơn lúc cháu ở đây giữ con thuyền,” Ronduin nói.

“Sao lại như vậy được nhỉ?” bà Bếp Agnes hỏi.

“Cháu cũng không hiểu tại sao nữa,” Ronduin nói. “Cơn mưa duy nhất kể từ khi Ngài Andrew chở những người làm trên chuyến thuyền cuối cùng rời đi là khi con thuyền đi vào rừng. Mà chỉ mưa có một vài phút.”

Ronduin bước nhanh xuống bậc thang cuối cùng không bị ngập nước. Bà Bếp Agnes chầm chậm theo sau, nhờ vào sự giúp đỡ của cái gậy chống. Bà ngồi xuống trên một bậc thang khô ráo và đưa cho Ronduin chiếc gậy.

“Họ đã lấy ra một hòn đá ở phía bên đó,” bà nói, chỉ về phía bên trái của cầu thang. Hãy dùng cây gậy của ta để xem liệu cháu có tìm thấy chỗ bị mất hòn đá hay không.”

Ronduin cầm lấy cây gậy và dò dọc theo bức tường, tìm một kiếm một lỗ hổng ở từng bậc thang một. “Không phải chỗ này,” cậu nói khi cậu cảm nhận một bức tường đá vững chắc dọc theo bậc thang đầu tiên ngập trong nước. “Và không phải chỗ này,” cậu nói khi chuyển xuống thêm một bậc nữa. “Và cũng không phải chỗ này,” cậu nói khi cậu khám phá ra rằng bậc thang thứ ba cũng có những hòn đá ken nhau dọc theo nó.

Bây giờ Ronduin với xuống bậc thang thứ tư đang ngập dưới nước. Nhưng cậy gậy quá ngắn. Cậu cởi giày và vớ dài ra và bước xuống bậc thang đầu tiên bị ngập trong nước. Cảm thấy nước lạnh, rất lạnh. Chiếc quần nông dân ống túm chỉ che được tới đầu gối cậu. Cậu nghĩ cậu có thể xoay xở để giữ quần không bị ướt, nhưng, khi cậu cúi xuống dùng gậy để vươn đến bậc thang thứ tư bị ngập trong nước, cậu đã nhúng mép quần xuống nước.

Và rồi, nó đây rồi, một lỗ hổng trên tường. “Cháu tìm thấy nó rồi! Cháu tìm thấy nó rồi!” Ronduin nói. “Ở đây có một cái lỗ trên bức tường ngay chỗ bậc thang thứ tư!”

“Ôi trời ơi!” bà Bếp Agnes kêu lên. “Lần trước nước lên vẫn thấp hơn bốn bậc thang so với mực nước ngày hôm nay.”

Vẫn đứng trong nước lạnh, Ronduin nhìn lên cầu thang phía trên và cẩn thận đếm những bậc thang khô ráo. Cậu đếm lại lần thứ hai cho chắc. “Hai mươi hai bậc thang khô thì đến chỗ bị ngập ạ,” cậu nói.

“Ta đang cố nhớ xem điều gì đã xảy ra trong trận lụt rất lâu về trước,” bà Bếp Agnes nói. “Ta không nhớ chính xác đã mất bao nhiêu ngày thì nước mới rút xuống, nhưng đó là một khoảng thời gian dài. Và sau đó chúng ta vẫn không thể đi lại được vì bùn sâu sẽ nuốt mất đôi ủng của cháu và làm cho ngựa của cháu không di chuyển được. Mực nước bây giờ cao hơn nên nó sẽ mất nhiều thời gian hơn để rút đi.”

Bây giờ Ronduin bước chân ra khỏi nước. Cậu để ý thấy mép ống quần của cậu đã bị ướt và cậu cảm thấy một cơn lạnh đột ngột.

“Nào hãy đi thay đồ khô và sưởi ấm cho cháu thôi,” bà Bếp Agnes nói. “Hãy đi về phòng ngủ của cháu và thay quần khô vào. Khi cháu quay lại nhà bếp mới, ngọn lửa đã cháy bập bùng rồi.”

#

Ronduin đứng ở chỗ cửa sổ trong chiếc quần ống túm khô ráo và nhìn ra ngoài về hướng ngôi làng. Tất nhiên cậu không thể thấy được ngôi làng, vì nó bị che khuất phía sau cánh rừng. Nhưng hôm nay cậu có thể thấy điều gì đó mà đã bị che khuất trong suốt thời gian có mưa. Ở phía bên kia cánh rừng cậu thấy những ngọn đồi và những dãy núi.

Nhìn vào những dãy núi, cậu tự hỏi những người dân ở những thành phố trên đồi cao có bao giờ bị ngập trong nước vào những ngày mưa hay không.

“Nhưng ở đó, nước sẽ chảy xuống đồi qua những dòng suối nhỏ,” cậu nghĩ. “Ở đây, những vùng đất đồng bằng bằng phẳng gần con sông lớn và cái hồ rộng, nước chỉ ở yên đó. Và thật kì lạ thậm chí nước còn lên cao hơn ngay cả khi cơn mưa đã dứt.”

Ronduin cảm thấy hơi lạnh một chút và nhớ ra là bà Bếp Agnes đang nhóm lửa. “Mình có thể ngồi cạnh ngọn lửa và nghĩ về điều kì lạ của mực nước đang dâng lên,” cậu nghĩ.

###

Một ghi chú dành cho cha mẹ và giáo viên: Các bạn có thể tự hỏi thành tiếng thật nhẹ nhàng tại sao nước lại tiếp tục dâng cao sau khi cơn mưa đã dứt. Có thể trẻ sẽ tự mình tìm ra câu trả lời. Chúng ta sẽ quay lại với điều bí ẩn này ở một chương sắp tới.

from the British Library Catalogue of Illuminated Manuscripts

Chương 17 – Vậy thì Chúng Ta Cũng Làm Được

Nhà Vua và Hoàng Hậu bước vào nhà bếp mới, mang theo những bao tải nặng rồi đặt chúng lên chiếc bàn làm việc cạnh lò sưởi. Quay sang bà Bếp Agnes, Hoàng Hậu nói: “Đây là một bao đậu.”

“Và đây là mấy bao yến mạch,” Nhà Vua nói.

Nhảy khỏi chỗ của mình ở khoảnh đá trước lò sưởi, Ronduin hồ hởi: “Cha, Mẹ, con và bà Agnes đã đi xuống tầng một và thấy rằng trận lụt lần này cao hơn trận lụt mà bà Bếp Agnes còn nhớ đến bốn bậc thang. Nhưng đó chưa phải là tất cả những gì con và bà tìm ra. Mực nước còn dâng cao hơn khi con giúp Ngài Andrew với con thuyền xanh! Mà trời không hề mưa kể từ lúc đó, nên đây là một điều bí ẩn! Và tấm ván cũng trôi đi mất rồi!”

“Chúng ta phải đi xem,” Hoàng Hậu nói.

“Đúng vậy, đi ngay thôi,” Nhà Vua trả lời.

Trong vài phút, Ronduin, Hoàng Hậu và Nhà Vua đã đi xuống cầu thang.

“Cha mẹ có thấy tấm ván không ạ?” Ronduin hỏi. “Nó đang trôi gần sảnh ăn.”

“Mẹ thấy nó rồi,” Hoàng Hậu trả lời.

“Con đã đếm được hai mươi hai bậc cầu thang khô ráo, và mực nước gần như lên đến trên cùng bậc thang cuối này,” Ronduin nói. “Và nước đang dâng lên đến chỗ bến tàu mới.”

“Con đã nhận thấy những điều quan trọng,” Nhà Vua nói. “Cha muốn con làm một báo cáo hàng ngày. Con hãy xuống đây mỗi buổi sáng và đếm những bậc thang còn khô ráo.”

“Chắc chắn là được, thưa cha,” Ronduin trả lời. “Cha có nghĩ là nước sẽ còn tiếp tục dâng lên không ạ?”

“Có thể lắm,” Nhà Vua trả lời.

“Tại sao mực nước ngày càng dâng lên ạ?” Ronduin hỏi. “Chúng ta chỉ có một chút xíu mưa kể từ khi Ngài Andrew chèo con thuyền vào làng.”

“Đây là một câu đố hay cho con,” mẹ cậu nói. “Con cứ dành thời gian suy nghĩ về điều đó nhé.” Cha cậu gật đầu và mỉm cười.

Ronduin ngạc nhiên khi cha mẹ không trả lời câu hỏi của cậu. Nhưng mà cậu rất vui khi cậu sẽ tự mình tìm ra câu trả lời.

# Buổi chiều hôm đó mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên bầu trời, nhưng gió rít gào và một cơn lạnh trong không khí khiến Ronduin tự hỏi có khi nào nước sẽ đóng băng không. Hoàng tử nhỏ và cha mẹ cậu kéo những cái ghế lại gần

gần lò sưởi trong phòng khách. Ở đó, mẹ cậu ngồi sửa lại một cái tạp dề. Ronduin tiếp tục may hai hình vuông lại với nhau còn cha cậu ngồi yên lặng nhìn vào những ngọn lửa.

“Con đang may gì vậy, Ronduin?” Nhà Vua hỏi.

“Con đang làm một cái túi nhỏ để ném lên và chụp ạ,” Ronduin trả lời. “Con sẽ nhồi nó với đậu khô nếu bà Bếp Agnes có dư một ít.”

“Cha cũng từng có một túi vải nhồi đậu khi cha còn bé,” Nhà Vua nói.

Ngồi một lúc, Nhà Vua kéo một cái ghế đến chỗ những cái kệ cao. Ông trèo lên cái ghế và lấy xuống một cuốn sách lớn từ cái kệ cao nhất. Ông mang nó đến chỗ cái bàn và, trước khi ông đặt nó xuống, ông chuyển ly rượu táo còn non nửa từ cái bàn to sang cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ.

Ronduin biết tại sao cha cậu lại chuyển chỗ cái ly. Mọi quyển sách trong lâu đài, và chỉ có bảy quyển tất cả, đều được làm bởi các thầy tu. Họ viết tay từng chữ một và vẽ từng bức tranh. Một số bằng tiếng La tinh và chúng hầu hết đều quá khó để cậu có thể đọc được, nhưng Ronduin rất thích nhìn ngắm những bức vẽ đầy màu sắc làm sáng bừng những trang giấy. Nếu Nhà Vua không chuyển chỗ ly rượu, Ronduin cũng sẽ tự mình chuyển nó đi, vì cậu biết những cuốn sách này quá quý giá đến nỗi không thể để trên bàn cạnh một cái ly có thể bị đổ.

Nhà Vua ngồi ở bàn, từ từ lật những trang của một quyển sách bìa da lớn. Sau một lúc, ông nói: “Nó đây rồi. Ronduin, con lại đây và nhìn này.”

Ronduin đứng phía sau cha mình, nhìn qua vai ông vào cuốn sách đang mở. Nhà Vua dừng lại ở một trang và nói: “Đây là tổ tiên của chúng ta đó, Ronduin ạ.”

Ronduin ngẩn ra ngắm nhìn bức tranh của một vị vua đang ngồi trên ngai vàng, mặc một cái áo choàng xanh, và được vây quanh bởi những người hầu.

Trang tiếp theo có một bức tranh của một tòa lâu đài.

“Có phải là lâu đài này không ạ?” Ronduin hỏi. “Nó bị thiếu một cái tháp canh.”

“Đúng rồi, đây là bức tranh của tòa lâu đài này khi nó chưa được hoàn thành hết. Và con nhìn này! Đây là một bức vẽ của một trang trại cũ đã không còn nữa từ khi ta còn bé.”

Nhà Vua lật sang trang khác. “Phần này giải thích tại sao họ đã thay thế trang trại cũ bằng trang trại ở trên đồi. Mọi người nói rằng tại đây, lâu, rất lâu về trước, có một trận lụt đã ngập vào trang trại nhiều đến nỗi mọi người phải mang tất cả vật nuôi vào trong lâu đài để giữ cho chúng được an toàn.”

Nhà Vua tiếp tục. “Đây là một bức vẽ về tòa lâu đài và trang trại mới trong một trận lụt khác trước đây khá lâu. Con có thể thấy trang trại cũ đã không còn ở đó nữa. Mọi người nói rằng họ đã dỡ bỏ trang trại cũ sau trận lụt đầu tiên và họ xây một cái mới ở cao trên ngọn đồi để những con vật sẽ có một nơi để gặm cỏ nếu lại có lũ lụt.”

“Vậy là đã có nhiều trận lụt ạ?” Ronduin hỏi. “Và rất nhiều lần các tổ tiên của chúng ta phải ở trong lâu đài một thời gian dài đúng không ạ?”

“Đúng vậy, đã có rất nhiều trận lụt,” Nhà Vua trả lời. “Nhưng có lẽ chỉ một hoặc hai lần trong mỗi đời người. Dường như với chúng ta việc bị kẹt trong lâu đài là không bình thường. Nhưng đó là với chúng ta. Còn nếu tòa lâu đài đã rất lâu đời này có thể nói, thì nó sẽ nói với chúng ta rằng trong cuộc đời rất dài của một tòa lâu đài, lũ lụt xảy ra hết lần này đến lần khác.”

“Con lại gần như ước ao là chúng ta vẫn có trang trại cũ,” Ronduin nói. “Con muốn mang những con bò vào trong lâu đài. Rồi thì chúng ta sẽ có sữa.”

“Nhưng những con bò sẽ không hạnh phúc nếu chúng không được đi lang thang bên ngoài,” Nhà Vua nói.

Nhà Vua xem cuốn sách lớn một lúc nữa, rồi ông đóng nó lại thật cẩn thận cùng với một tiếng thở dài. “Cha đã hi vọng có thể biết được mất bao nhiêu ngày để nước lũ rút hết. Nhưng cuốn sách không nói cho cha biết. Nhưng, nó vẫn có ích khi nghĩ về tổ tiên, cũng giống như chúng ta, phải ở trong lâu đài một khoảng thời gian dài. Nó có ích khi biết rằng họ đã xoay xở để sống theo một cách khác trong suốt những khoảng thời gian đó. Và, nếu họ có thể học sống theo cách khác, thì chúng ta cũng có thể.”

Hoàng Hậu nói: “Nhắc đến việc sống theo một cách khác, chúng ta đã trở thành những người làm có nhiệm vụ chất đầy những thùng đựng củi và cái thùng này thì trống không rồi, còn thùng củi trong nhà bếp cũng đang gần hết.”

“Có vẻ như tìm thêm củi là việc cần làm tiếp theo,” Nhà Vua nói.

“Con có thể giúp ạ,” Ronduin trả lời.

Hoàng Hậu đặt đồ may vá của mình xuống và nói: “Cha và mẹ sẽ đi. Chúng ta cần con ở đây để giữ cho ngọn lửa tiếp tục cháy.”

“Cha mẹ sẽ về sớm thôi,” Nhà Vua nói thêm.

Ronduin lại ở lại một mình trong phòng khách. Cậu nhặt ngay sợi dây nhảy của mình lên. Cậu chỉ mới nhảy được ba cái thì xảy ra chuyện. Sợi dây quay trúng vào cạnh của chiếc bàn nhỏ đặt bên cửa sổ. Ly rượu táo trên cái bàn rơi xuống và cái bàn bị nghiêng sang bên và ngả vào một cái ghế.

“Ôi, khỉ thật! Bây giờ thì mình vừa tạo ra một trận lụt rồi,” Ronduin ngạc nhiên la lên.

Ronduin nhanh chóng mở hộp đồ may vá của Hoàng Hậu và lấy ra một cái quần ống túm của cậu đang chờ được sửa. Cậu dùng nó như miếng giẻ lau, biết rằng nó có thể giặt và phơi khô. Cậu ngồi xuống sàn nhà và lau vũng rượu táo. Khi sàn nhà đã khô, Ronduin nghĩ, “Mình có thể mang cái quần xuống cầu thang khi mình xuống đó vào buổi sáng và giặt nó rồi phơi trên thanh chắn ban công cạnh những con gà.”

Bây giờ Ronduin, vẫn ngồi, luồn người xuống thấp cho đến khi cậu gần như lọt thỏm ở dưới cái bàn. Cậu muốn chắc chắn rằng cậu đã lau sạch tất cả rượu táo bị đổ. Cậu cảm thấy có thứ gì đó ướt đang nhỏ giọt xuống gáy cậu. Cậu đứng dậy và nhìn thấy cái bàn đang nằm nghiêng vẫn có một vũng nước trên nó. Mép gỗ ở cạnh bàn đã giữ vũng nước này không chảy xuống sàn nhà. Rượu táo nhỏ giọt từ một cái rãnh nhỏ ở chỗ cái mép. Đó là lí do tại sao bây giờ Ronduin bị ướt gáy và lưng. Vũng nước trên bàn nhỏ từng giọt từng giọt, tạo thành một vũng nước trên sàn nhà.

“Khỉ thật đấy,” Ronduin nói. “Thậm chí còn ngập lụt hơn!”

Ronduin bật dậy và quay trở lại chỗ hộp may vá và tìm thấy những mảnh vải vụn. Cậu đặt cái bàn nhỏ trở lại vị trí bình thường của nó. Rồi cậu cẩn thận lau sạch từng giọt cuối cùng của rượu táo bị đổ.

#

Ghi chú cho cha mẹ và thầy cô: Việc đổ nước trên bàn đưa ra một gợi ý về việc tại sao nước lũ tiếp tục dâng lên. Chương tiếp theo sẽ cho thấy việc Ronduin hiểu ra tại sao nước đổ đưa ra lý do cho việc nước lũ tiếp tục dâng lên. Trẻ lớp bốn hoặc lớp năm có thể tự mình tìm ra điều này. Trẻ nhỏ tuổi hơn thì ít có khả năng một mình khám phá ra điều này.

Photo by Free Steph on Unsplash

Chương 18 – Một Cái Tô Hoa

Ronduin kéo những tấm rèm cửa phòng cậu, nhớ lại giấc mơ của mình và nhìn thấy những ngọn núi ở đằng xa được chiếu sáng bởi mặt trời đang lên. Đó cũng chính là cảnh những ngọn núi đã hiện ra trong giấc mơ khi cậu đang ngủ và và bây giờ cậu đang nhớ lại.

Giấc mơ tối qua là về Chuyến Đi Mùa Hè mà hằng năm cậu thường đi cùng với cha mẹ mình và Ngài Andrew, đến thăm những họ hàng của mẹ cậu đang sống trên núi. Cậu biết là cậu đang nhớ lại một giấc mơ chứ không phải nhớ lại một chuyến đi trong kí ức bởi vì tối qua có Mirabel đi cùng với họ, ngồi cùng với Ronduin ở phía sau xe ngựa.

Tất nhiên trong đời thật Mirabel chưa bao giờ đi cùng gia đình cậu trong một Chuyến Đi Mùa Hè nào cả. Trong đời thật, bạn ấy thậm chí còn không biết rằng cha mẹ của Ronduin là Nhà Vua và Hoàng Hậu.

Trong giấc mơ họ đã đi qua một ngôi làng yên tĩnh vào một ngày hè nắng nóng vào buổi sớm, trước khi những hàng quán mở cửa. Rồi họ đi trên con đường đất gập ghềnh chạy dọc theo con sông xuống từ những ngọn đồi.

Ronduin nhớ trong giấc mơ cậu đã nói với Mirabel rằng, “nơi yêu thích của tớ là đồng cỏ đầy hoa ở cao trên sườn núi. Những người họ hàng của tớ sống trên núi gọi đó là Cái Tô bởi vì nó có hình dạng giống như một cái tô rất lớn, thậm chí lớn hơn rất nhiều so với những cánh đồng phía trước lâu đài. Họ nói với tớ rằng những cơn mưa mùa xuân đổ đầy nước vào Cái Tô nên nó trông giống như một tô súp. Nhưng gia đình tớ không bao giờ đến đây vào mùa xuân. Gia đình tớ luôn đi đến đây khi mùa xuân đã qua lâu rồi và trời trở nên rất nóng.”

Đó là một Chuyến Đi dài và Ronduin và Mirabel bắt đầu thấy mệt vì ngồi lâu. Cả hai được cho phép chạy lên trước để làm giãn chân tay, nên cả hai chạy lên con đường phía trước nhanh nhất có thể, nhưng không thể nhanh như thường ngày được, bởi vì con đường chạy dốc lên đồi.

Ronduin để ý thấy trong khi cậu chạy thì dòng sông cạnh con đường chảy rất xiết. Không giống như con sông gần ngôi làng chảy chậm và êm, những nhánh trải dài nơi này của con sông nổi bong bóng và bắn nước tung tóe trên những tảng đá khi nó đổ nhào xuống đồi. Ngay trước khi cả hai đến được Cái Tô, con đường trở nên rất dốc và rẽ hướng ra xa dòng sông. Ở đây, cả hai trèo lên lại xe ngựa. Cả hai không thể nhìn thấy dòng sông qua những cái cây, nhưng có thể nghe thấy tiếng ầm ầm khi nó đổ xuống vách đá như một thác nước.

Sau đoạn dốc, con đường bằng phẳng trở lại và họ đi vào Cái Tô. Ngài Andrew dừng xe ngựa và Mirabel và Ronduin đứng dậy và nhìn quanh cánh đồng hoa hùng vĩ hình cái tô. Những ngọn núi tạo thành một vành đai xung quanh cái tô và, mặc dù trời nóng đến nỗi có cảm giác như đang đứng trước một ngọn lửa, một vài đỉnh núi vẫn mang những chiếc khăn quàng trắng xóa được tạo thành từ tuyết.

“Ôi trời! Ôi trời! Ôi trời!” Mirabel la lên trong lúc xoay vòng vòng, ngắm nhìn một cách thích thú vẻ đẹp của cánh đồng hoa khổng lồ phủ đầy hoa đủ các màu sắc cầu vồng. “Tớ chưa bao giờ được thấy bất cứ thứ gì đẹp đến thế này!”

Nhìn thấy một lối đi, hai bạn nhảy khỏi xe ngựa và chạy đến một khu vực có phần lớn là những bông hoa màu vàng và xanh dương. Lối đi dẫn cả hai đến một con sông chảy yên bình qua cánh đồng hoa. Tại đây, hai bạn cởi giày và vớ ra và lội xuống dòng suối mát lạnh.

“Nước lạnh thế này cảm giác thật là thích vào một ngày nóng như vầy,” Mirabel nói.

Ronduin và Mirabel mỗi người ngồi xuống một hòn đá và cả hai để chân ngâm trong nước. Nhìn xuống dòng suối cả hai thấy một dãy những tảng đá khổng lồ ở nơi dòng sông lao xuống vách đá. Một trong số những tảng đá khổng lồ này trông như bị nứt ra làm đôi. Dòng nước chảy qua chỗ nứt này và rồi không còn trông thấy nó nữa. Ra xa khỏi tầm nhìn của cả hai, dòng nước chảy xuống như một thác nước.

Đứng cạnh cửa sổ, Ronduin nhớ lại tất cả những điều này trong đầu như thể nó chỉ mới xảy ra. Nhưng cậu không thể nhớ gì thêm về giấc mơ của cậu sau đó.

Thay vì nhìn thấy giấc mơ, bây giờ Ronduin thấy cái hồ bên ngoài cửa sổ lấp đầy vùng đất đáng ra nên sớm được gieo trồng. Ronduin tự hỏi không biết cậu phải đợi đến bao lâu nữa để thấy lúa mạch và yến mạch mọc trên những cánh đồng kia. Bao lâu, cậu tự hỏi, cậu phải đợi để được gặp lại Mirabel và các bạn khác của mình ở trường. Ronduin thở dài, nhớ lại những buổi sáng của cậu ở trường và các bạn cậu cười đùa và hát cùng nhau.

“Thay vì được gặp các bạn ở trường mỗi sáng, bây giờ mình có thể gặp những bạn gà, và các bạn ấy chắc hẳn là đã đói rồi,” cậu nghĩ thầm. Cậu mặc vào chiếc áo vải lanh và chiếc quần ống túm của mình. Ronduin cầm cái xô đựng thức ăn và bình nước cậu đã để sẵn ở cửa phòng.

Hôm nay, khi Ronduin bước ra chỗ của những con gà, Bình Minh chạy qua bên này ban công để đón cậu. Cô gà dường như biết cậu sẽ mang thức ăn đến. Cậu lấy từ cái xô một mẩu bánh mì cũ, cúi người xuống và đưa tay ra. Bình Minh chộp lấy nó ngay lập tức. Nhưng, khi Ronduin vươn tới để nhấc cô gà lên, Hoàng Hôn lao như tên bắn đến để cướp lấy chiến lợi phẩm của Bình Minh, Bình Minh chạy vào trong giỏ của mình cùng với mẩu bánh. Hoàng Hôn đuổi theo Bình Minh vào trong cái giỏ và Ronduin cười lớn. Cậu đổ nước cũ đi và rót đầy nước mới vào tô nước của chúng và đổ đầy tô thức ăn rồi nói: “Tớ sẽ quay lại thăm các cậu sau và để nhặt những quả trứng. Nhân tiện, tô thức ăn của các cậu đã đầy rồi, nên các cậu không cần phải giành nhau mảnh vụn bánh mì cũ đâu. Bây giờ tớ phải đi kiểm tra nước lũ ở tầng một. Các cậu biết đấy, là chỗ mà các cậu đã ra khỏi con thuyền đó.”

Ronduin đã không còn thấy cái giàn giáo ở hành lang tầng ba nữa, cũng không còn những đống đồ đạc ở hành lang tầng hai, điều này lại trở nên bất thường. Cậu bây giờ đã quen với việc đi vòng vèo chỗ này chỗ kia để được đến bất cứ đâu trong lâu đài.

Ronduin nóng lòng mở cánh cửa xuống cầu thang tầng một. “Mực nước sẽ vẫn như cũ chứ, hay là nó sẽ thấp hơn hay cao hơn hôm qua?” cậu tự hỏi. “Và, tại sao nước dâng lên cao hơn dù không hề có mưa?”

Ronduin nhanh chóng đi xuống các bậc thang trong khi dán mắt vào mặt nước ở lối ra vào. Cậu để ý thấy một số phần của giàn giáo trong sảnh ăn đã dịch chuyển. “Bây giờ chúng đang trôi bồng bềnh,” Ronduin nghĩ, “vậy là nước đã dâng cao hơn. Đứng ở bậc thang cuối cùng khô ráo trên mặt nước, Ronduin đếm bậc thang đó và những bậc bên trên cậu. “1, 2, 3 ,4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21.”

“Hôm qua, nó là Hai mươi hai bậc,” Ronduin nói lớn. Cậu cúi xuống từ chỗ bậc thang khô cuối cùng, và nhìn qua rìa bậc thang, “Hừm,” cậu nói. “Nước đã lên đến nửa bậc thang này, vậy là nó đã dâng lên một bậc thang rưỡi.”

Rồi Ronduin bước lên đến chỗ ở giữa của hai mươi mốt bậc thang khô còn lại và ngồi xuống. “Đây là một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ,” cậu thì thầm. Cậu giữ đường lai chiếc áo vải lanh của mình giữa các ngón tay và bắt đầu hình dung mặt nước, tất cả các loại nước. Cậu nhớ lại bờ hồ nơi cậu và Mirabel luôn chào tạm biệt sau khi cả hai chạy cùng nhau. Cậu nhớ lại con sông ngoan ngoãn chảy dọc thị trấn và con sông tinh nghịch chảy xiết xuống những ngọn đồi. Cậu nghĩ về nước lạnh của dòng suối chảy qua Cái Tô và cách mà nó dường như như biến mất khi nó đi qua những rãnh nứt trên đá. Ronduin chưa từng thấy cái tô khi nó đầy nước từ những cơn mưa mùa xuân. Nhưng cậu có thể tưởng tượng ra nó. Cậu đoán rằng dãy đá cuội đã giữ nó lại và cần thêm thời gian để số nước còn lại chảy những rãnh nứt. Bây giờ Ronduin nhớ ra chỗ rượu táo bị đổ. Nó không phải nước, nhưng nó cũng giống nước, cậu nghĩ. Và nó tạo ra một cái vũng nhỏ trên bàn mà bị giữ lại bởi mép bàn…ừm… cũng như đường mép của những tảng đá đã giữ nước trong Cái Tô. Và rượu táo nhỏ giọt ra khỏi mép bàn qua một rãnh nứt. Và nước chảy ra khỏi Cái Tô qua một rãnh nứt trên đá.

Tất cả những suy nghĩ về nước này mang Ronduin đến bước tiếp theo trong suy nghĩ của cậu. Cậu vẫn chưa sắp xếp nó thành từ ngữ hoàn chỉnh, nhưng cậu thấy điều gì đó trong trí tưởng tượng của mình. Đột nhiên cậu hiểu tại sao nước vẫn dâng lên, Ronduin, bật dậy và chạy lên những bậc thang. Mở cửa, cậu nhìn thấy cha mẹ mình ở cuối hành lang đang chuẩn bị bước vào nhà bếp mới.

Ronduin chạy về phía họ vẫy tay và gọi họ lớn nhất có thể: “Con nghĩ ra rồi! Con biết tại sao nước dâng lên rồi! Và nó đã dâng lên một bậc thang rưỡi so với hôm qua. Và con có một giấc mơ và con đã làm đổ rượu táo và tất cả điều này đã giúp con tìm ra được.”

“Òa,” cha Ronduin nói khi Ronduin chạy lại phía họ. “Hãy ngồi xuống và con có thể kể cho cha mẹ tất cả về điều mà con đã tìm ra, con hãy nói chậm thôi, để cha mẹ có thể hiểu được.”

*

Ghi chú dành cho cha mẹ và giáo viên: Tất cả các yếu tố cần để hiểu được bí ẩn của nước lụt dâng lên đã có ở trong chương này, nhưng một giải thích đầy đủ vẫn chưa được đưa ra. Trẻ, có lẽ những em mười tuổi hoặc lớn hơn, có thể muốn tìm ra điều này. Có lẽ, cũng giống như cha mẹ Ronduin, các bạn có thể để trẻ tự mình tìm ra lời giải. Trong khi đó, bạn có thể thấy cách giải thích hiện đại này hữu ích (nhất là phần về thời gian trễ (lag time)) nếu bạn đang tìm một cách giải thích và thuật ngữ đi kèm với nó.

https://www.tulane.edu/~sanelson/Natural_Disasters/riverflooding.htm

Chương 19 sẽ lồng vào phần giải thích của Ronduin về việc tại sao nước vẫn dâng lên sau khi mưa đã dứt.

Trẻ nhỏ tuổi hơn có thể thích bài thơ sau:

Nửa cầu thang

Của A. A. Milne

Nửa chừng đi xuống cầu thang

Là bậc thang

Nơi tớ ngồi.

Không còn

Bậc thang nào nữa

Giống như

Thế.

Tớ không ở dưới đáy,

Tớ không ở trên đỉnh,

Nên đây là bậc cầu thang

Nơi

Tớ luôn

Ngừng.

Nửa chừng cầu thang

Không lên

Không xuống.

Không trong vườn,

Không trong phố.

Hay tất cả các loại suy nghĩ buồn cười nào đó

Chạy vòng quanh đầu tớ.

Nó thực sự không phải là

Bất cứ đâu!

Nó là nơi nào khác

Thay vào chỗ!

 (Halfway Down

By A.A. Milne

Halfway down the stairs

Is a stair

Where I sit.

There isn’t any

Other stair

Quite like

It.

I’m not at the bottom,

I’m not at the top;

So this is the stair

Where

I always

Stop.

Halfway up the stairs

Isn’t up

And it isn’t down.

It isn’t in the nursery,

It isn’t in town.

And all sorts of funny thoughts

Run round my head.

It isn’t really

Anywhere!

It’s somewhere else

Instead!)

Photo by Dhruv Singh on Unsplash 

Chương 19 – Nghịch Ngợm Một Chút

Cha của Ronduin nói: “Ta hãy cùng ngồi xuống và con có thể kể cho cha mẹ nghe tất cả về điều con đã tìm ra.” Nhưng, khi họ bước vào nhà bếp, cha mẹ cậu không ngồi xuống chỗ bàn ăn. Thay vào đó, họ đến chỗ bà Bếp Agnes cạnh lò sưởi, ở đó tiếng củi cháy nổ lốp bốp lớn đến nỗi Ronduin không thể nghe thấy những gì cha mẹ nói từ chỗ cậu ngồi đợi ở bàn ăn.

Ronduin quan sát cô mèo ở bếp lông trắng pha xám tên là Meo, ngay phía dưới cạnh bàn, đang ăn những mẩu đồ ăn cuối cùng trong cái tô của nó. Cậu đưa tay xuống để vuốt ve Meo khi cô mèo đi ngang qua cậu, nhưng cô mèo phóng sang một bên như thể nói rằng: “Sao mà cậu dám thử chạm vào tôi!” Ronduin không hề ngạc nhiên. Meo luôn là một cô mèo lạnh lùng và xa cách. Rồi cô mèo nhảy lên bậu cửa sổ và nhìn chằm chằm vào Ronduin. Cậu có cảm giác như cô mèo đang nói: “Một cô mèo rất quý hiếm, có một con mắt màu xanh lá cây và một con mắt màu xanh da trời không cho phép một đứa trẻ con vuốt ve đâu.”

Cha mẹ Ronduin và bà Bếp Agnes không hề có dấu hiệu gì là họ đã sẵn sàng để ăn sáng. Ronduin đã chán việc chờ đợi. Cậu muốn kể cho cha mẹ mình nghe về giấc mơ. Cậu muốn giải thích tại sao Cái Tô lại giống như rượu táo bị đổ trên bàn. Cậu muốn giải thích tại sao nước lũ lại tiếp tục dâng lên thậm chí sau khi cơn mưa đã dứt.

Mẹ Ronduin nói lớn tiếng hơn để Ronduin có thể nghe được bà hỏi dù cho có tiếng nổ lốp bốp của ngọn lửa. “Ronduin, có phải con nói rằng mực nước hôm nay đã cao hơn không?”

Ronduin đứng dậy từ bàn ăn và nhanh chóng bước đến chỗ lò sưởi. “Vâng ạ, nó cao hơn khoảng một nửa bậc thang ạ,” cậu nói, đưa tay ra để diễn tả độ dâng cao của nước.

Bà Bếp Agnes nói: “Và nước đã dâng lên ít nhất là cao hơn một bậc thang so với lúc Ngài Andrew rời đi.”

Mẹ của Ronduin nói: “Khi mực nước ở đây cao hơn một bậc thang rưỡi, thì ở trong làng nó cũng cao hơn một bậc thang rưỡi.”

“Thêm từng đó nước sẽ không ảnh hưởng gì mấy đến chúng ta,” cha Ronduin nói, “nhưng ta lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến người dân trong làng như thế nào.”

“Ngài Andrew đã kể với tôi rằng mực nước ở nông trại của ông Ricard thì đã gần ngập đến bãi rào chăn dê. Tôi biết nông trại đó. Thêm một bậc thang rưỡi nước nữa có nghĩa là bãi rào chăn dê đang bị ngập nước hết. Ngôi nhà và vườn cây của họ cao hơn bãi rào chăn dê, nên những chỗ đó vẫn khô ráo.”

“Có phải Ngài Andrew đã nói rằng gia đình ông Ricard đã mời một gia đình khác đến ở cùng với họ không?” cha Ronduin hỏi.

“Đúng vậy,” bà Bếp Agnes trả lời. “Đó là gia đình thợ làm bánh. Họ có một cặp sinh đôi còn nhỏ và một cậu con trai lớn tuổi hơn Ronduin. Gia đình ông Ricard có một cậu con trai cũng bằng tuổi với cậu con trai nhà thợ làm bánh, và trong nhà ông Ricard, còn có Mirabel và hai đứa con nhỏ tuổi hơn.”

Ronduin đếm nhẩm tất cả số người đang sống trong nhà Mirabel. Cậu dùng các ngón tay mình để đếm khi cậu hình dung từng người một:

Gia đình của Mirabel có bốn người con và gia đình của bác thợ làm bánh có ba người con. Và còn có cha mẹ của Mirabel, là thêm hai người nữa. Và bác thợ bánh và vợ bác, là thêm hai người nữa. Và Ngài Andrew cũng đang ở đó.

“Ngôi nhà thì rất nhỏ,” bà Bếp Agnes nói. “Chỉ có một căn phòng và một gác xép để ngủ. Nó còn nhỏ hơn cái nhà bếp này.”

“Và nó phải chứa đến mười hai người,” Ronduin nói, cậu không thể hình dung nhiều người đến thế ở trong một ngôi nhà nhỏ như thế.

“Ít nhất họ có thể ra ngoài. Ở đây, chúng ta không thể ra ngoài, ngoại trừ việc lên ban công với những con gà,” Hoàng Hậu nói.

“Con có một giấc mơ về Mirabel,” Ronduin nói. “Nó giúp con tìm ra lý do tại sao nước vẫn đang dâng lên.”

Bà Bếp Agnes dừng việc khuấy nồi cháo, nhìn Ronduin, và nói: “Bà cũng đang băn khoăn về điều đó. Tại sao mực nước vẫn tiếp tục dâng lên mặc dù cơn mưa đã dứt?”

“Nếu cháo đã sẵn sàng rồi, hãy mang nó đến chỗ bàn, chúng ta có thể ngồi đó ăn trong khi Ronduin giải thích,” nhà Vua nói.

“Con cần một vài thứ để giúp giải thích điều đó,” Ronduin vừa nói vừa tìm một cái tô gỗ, một cái đĩa nhỏ và một cái đĩa lớn hơn và một bình đựng nước. Cậu mang những thứ này tới chỗ bàn ăn.

Trong khi bà Bếp Agnes mang cháo ra, Ronduin đặt hai cái đĩa lên bàn, cái nhỏ đặt lên trên cái lớn. Cậu cầm cái tô trong tay mình.

“Nó như thế này ạ,” Ronduin nói trong khi đổ nước từ bình vào cái đĩa nhỏ cho đến khi nó đầy đến miệng của cái đĩa nông đó.

“Hãy tưởng tượng đây là lượng nước bình thường trong hồ ạ,” cậu vừa nói vừa chỉ tay vào nước đầy trong đĩa nhỏ.

“Bây giờ, một cơn mưa bão lớn kéo dài trong rất, rất, rất nhiều ngày.”

“Nó rơi xuống hồ nước và nước tràn ngập khắp nơi,” Ronduin nói và đổ thêm nước vào cái đĩa nhỏ cho đến khi nước chảy tràn ra cái đĩa lớn hơn sâu hơn. “Đây là cái hồ tràn đầy nước ạ.”

“Mưa cũng đồng thời rơi xuống trên những ngọn núi và đổ đầy khu vực gọi là Cái Tô ạ.” Ronduin đổ đầy nước vào cái tô và giữ nó phía trên những cái đĩa.

“Bây giờ cơn mưa đã dứt,” Ronduin tiếp tục. “Nhưng Cái Tô trên những ngọn núi rút nước rất chậm vì nước đi qua một cái rãnh nhỏ giữa những tảng đá.”

Ronduin từ từ đổ nước từ cái tô vào cái đĩa nhỏ, cái đĩa nhỏ tràn nước vào cái đĩa lớn, đổ đầy cái đĩa lớn cho đến khi nước lên đến miệng đĩa. “Mọi người thấy không ạ, nước lũ đang dâng lên, mặc dù cơn mưa đã dứt rồi ạ.”

Bà Bếp Agnes, Hoàng Hậu và Nhà Vua gật đầu. “Đây chính xác là điều đang diễn ra,” Nhà Vua vừa nói vừa mỉm cười.

“Vậy thì tại sao cuối cùng nước lũ lại rút hết?” bà Bếp Agnes hỏi.

Ronduin suy nghĩ trong chốc lát trong khi cậu đổ nốt những giọt nước cuối cùng từ cái tô cao hơn.

“Dạ,” cậu nói, “con sông mà mang nước chảy ra từ hồ, cuối cùng sẽ mang nước dư ra biển ạ.”

Đột nhiên Ronduin cảm thấy một chút tinh quái. “Như thế này ạ,” cậu nói, nhanh chóng nghiêng những cái đĩa để nước đổ xuống sàn nhà và có thể nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe phía dưới.

Mẹ cậu nhấc chân lên và quát lên bằng giọng sửng sốt: “Ronduin!”. Bà Bếp Agnes kêu to: “Dừng lại!”

Nhưng Ronduin và cha cậu thì cười lớn. Chỗ ngồi của Nhà Vua ở bàn ăn cho ông nhìn thấy Ronduin không đổ nước xuống sàn nhà, mà chỉ đơn giản là đổ xuống cái tô rỗng của con mèo.

###

Ý tưởng cho một cuộc trò chuyện sau khi đọc xong câu chuyện: Hãy hỏi con của bạn việc Ronduin làm như đổ nước xuống sàn nhà có phải là việc làm nghịch ngợm không.

Ý tưởng cho một hoạt động đi kèm: Hãy làm điều gì đó tương tự việc minh họa cho trận lụt như Ronduin đã làm trong câu chuyện.

Yêu cầu cho cha mẹ và giáo viên: Tác giả không có cách nào để biết được liệu các giáo viên và cha mẹ có tiếp tục thấy câu chuyện này hữu ích không. Tác giả có thấy một vài thống kê trên trang WordPress của mình, nhưng chúng không bao gồm những độc giả nhận được các chương qua email và chúng không phân biệt những người đang đọc truyện với những người chỉ vào xem một chương chuyện và không đọc tiếp. Nếu hiện tại các bạn đã đọc tất cả 19 chương, hãy vui lòng cân nhắc có thể giúp tác giả đánh giá sự quan tâm đang diễn ra bằng cách bình luận phía dưới tên đất nước của bạn và số trẻ đang tham gia nghe câu chuyện cùng mọi người. Xin cảm ơn!

photo by Kim Allsup

Chương 20 – Nhà của Mirabel

Ronduin chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ lúc tờ mờ sáng. Trời vừa đủ sáng để cậu có thể nhìn thấy những chú chim đang giang cánh trôi bồng bềnh bên dưới cửa sổ, nhưng nó cũng vẫn còn tối nên cậu không thể phân biệt được đó là những con vịt trời hay là những con chim mòng biển.

Rồi, đột nhiên, có một tiếng quác lớn mách cậu biết rằng đó là những con vịt trời. Chúng cất cánh bay lên trời và bay đủ cao để được chiếu sáng bởi những tia nắng mặt trời đầu tiên. Ronduin quan sát những con vịt trời đang bay về phía khu rừng. Điều cuối cùng cậu nhìn thấy là chúng có vẻ như đã bay qua chỗ khu rừng mà bác Ricard đã từng một lần chỉ khi bác kể cho cậu nghe về ngôi nhà và khu vườn nhỏ của gia đình bác.

“Mình ước có thể bay cùng với những con vịt kia đến nhà của Mirabel biết bao,” Ronduin nghĩ thầm.

Những con vịt nhìn xuống và thấy một ngôi nhà nhỏ nằm trên một hòn đảo trong khu rừng ngập nước. Ở đó, cửa đang mở, và một cô bé tên là Mirabel đang bước ra ngoài và nghe thấy tiếng quác lớn trên bầu trời. Cô đang xách một cái xô gỗ đựng ba cây củ cải mập mạp.

Mirabel nhìn thấy bầu trời sáng lên rồi chuyển sang màu hồng. Lúc này trời đã rạng, cô có thể nhìn thấy dưới bóng của những cái cây, nước vẫn bao phủ nền rừng.

Cô xách cái xô vòng ra phía sau ngôi nhà nhỏ.

“Ôi trời,” cô nghĩ thầm khi nhìn thấy chuồng dê chỗ mà con thuyền xanh lá được cột vào. “Hôm qua chuồng dê gần như chỉ mấp mé mặt nước mà hôm nay nó đã hoàn toàn bị ngập trong nước. Làm thế nào mà mực nước vẫn từ từ dâng lên trong nhiều ngày dù cơn mưa đã dứt chứ? May là cổng chuồng để mở nên những con dê có thể thoát ra ngoài.”

Mirabel ngay lập tức thấy những con dê, Hoa Cúc, Hoa Chuông Xanh, Đom đóm, đã rời khỏi cái chuồng ướt của chúng và đã trèo lên chỗ đống củi. Cô tung ba cây củ cải xuống đất và những con dê trèo xuống và bắt đầu nhai rào rạo. Thế là cô có thể nắm lấy sợi dây thừng buộc quanh cổ của Hoa Cúc.

Mirabel dẫn Hoa Cúc tới chỗ một gốc cây lớn. Hoa Cúc nhảy lên gốc cây cùng với cây củ cải vẫn nằm trong miệng. Mirabel ngồi lên một gốc cây nhỏ hơn và bắt đầu vắt sữa dê. Sữa phun ra những dòng đều đặn cho đến khi Hoa Cúc quyết định là mình đã cho đủ sữa và nhảy khỏi gốc cây, trèo trở lại lên chỗ đống củi.

Lúc này Mirabel nhìn qua chỗ bãi rào chăn dê bị ngập nước đễn chỗ những cái cây rẽ ra tạo thành con đường trong khu rừng. Cô nhìn vào chỗ bắt đầu con đường nơi gia đình cô đi vào thị trấn, cũng chính là con đường cô từng chạy về nhà rất nhiều lần sau khi chạy cùng Ronduin sau giờ học. Bây giờ con đường nhìn giống như một con sông chảy qua những cái cây.

“Mình tự hỏi không biết bây giờ Ronduin đang ở đâu,” cô nghĩ thầm. “Mình thắc mắc không biết là giờ bạn ấy đang phải ở trên lầu bởi vì nông trại của bạn ấy bị nước ngập đến tận cửa sổ tầng một. Hay có thể nông trại của bạn ấy có một ngôi nhà như nhà của mình và có một khoảnh đất nhỏ khô ráo để đi lại.”

Nghĩ về việc chạy cùng với Ronduin khiến Mirabel tự hỏi khoảnh đất nhỏ khô ráo của nhà mình có đủ không gian để chạy không. “Mình có thể chạy vòng quanh và vòng quanh và vòng quanh ngôi nhà,” cô nghĩ thầm. “Nhưng không thể chạy cùng với một xô sữa được. Trước tiên mình phải giữ nó an toàn khỏi những con dê. Và nếu mình đem nó vào trong nhà, mình sẽ được giao một việc để làm và mình sẽ không được chạy.”

Mirabel mở cổng vườn ra để đặt cái xô xuống cạnh một cây cải kale vừa nở những bông hoa màu vàng. “Mình sẽ hái những bông hoa này để mang chút vẻ đẹp vào nhà,” cô nghĩ. “Chỉ là việc này sẽ khiến cây cải kale này cho ít hạt hơn.”

Mirabel bước ra khỏi vườn và quấn dây thừng quanh cột rào để đóng chặt cái cổng. Rồi cô chạy dọc phía sau ngôi nhà nhỏ, chạy qua những con dê đang nhìn cô với vẻ tò mò. Cô chạy chậm lại chỗ góc nhà rồi chạy qua khu vực chẻ củi. Cô lại chạy chậm lại chỗ góc vòng ra phía trước ngôi nhà, rồi chạy qua cửa trước, chậm lại ở góc tiếp theo và chạy về hướng bãi rào chăn dê ngập nước. Đến được sân sau, Mirabel dừng lại. Cô nhận ra là cô chưa bao giờ đạt đến tốc độ nhanh nhất trong quãng đường chạy vòng quanh ngôi nhà vì cô phải liên tục chạy chậm lại ở những góc quanh.

“Nhưng, cho dù mình không thể chạy ở tốc độ nhanh nhất,” cô nghĩ, “thì vẫn là chạy và thật là kì diệu khi được ở ngoài đây một mình.” Mirabel lại chạy lần nữa, qua chỗ những con dê, vòng qua góc vào khu vực chẻ củi và vòng qua góc tiếp theo và hướng đến chỗ cửa và đột nhiên cô dừng lại.

Mẹ cô vừa bước ra khỏi cửa theo chân em trai của cô, Merek. Và rồi người mẹ của gia đình bác thợ làm bánh cũng bước ra, theo sau bà là cặp sinh đôi nhỏ, rồi sau đó là em gái của Mirabel, Adelaide, và anh trai của Mirabel và con trai của bác thợ làm bánh. Cái sân nhỏ đã đầy ắp người và đó chưa phải tất cả mọi người.

Mirabel nghe thấy tiếng cười ở trong nhà. Đó là giọng cha cô đang nói và Ngài Andrew và bác thợ bánh đang cười lớn. Mirabel quay lại và đi qua chỗ vựa gỗ để lấy cái xô.

Hôm nay sẽ không còn được chạy thêm nữa rồi.

Ghi chú dành cho cha mẹ và giáo viên: Các bạn có thể tìm thấy vài chỗ trong câu chuyện này có thể mở rộng thành các cuộc nói chuyện, các hoạt động và bài học. Sẽ rất hay khi trẻ được truyền cảm hứng để làm những hoạt động mà không hề bị hối thúc! Các bạn sẽ chuẩn bị sẵn môi trường cho con thế nào để con tự có ý tưởng thực hiện?

Một vài ý tưởng gợi ý như sau:

  1. Khám phá lịch sử của đòn gánh để gánh nước và những cái sừng đựng nước.
  2. Nhảy dây theo bảng cửu chương
  3. Tìm xem có bao nhiêu bình đựng nước được đặt dưới bàn
  4. Quan sát đường may bên trong quần áo để tìm xem nó được may như thế nào khi lộn ngược lại. Làm một túi đựng đậu và đổ đầy nó bằng đậu xanh hoặc đậu hà lan khô.
  5. Đổ nước hoặc những thứ nhỏ qua phễu.


Chương 21 – Một Túi Đậu

Ronduin làm việc cậu vẫn làm mỗi buổi sáng. Cậu thức dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu nhìn chằm chằm vào cái hồ rộng đã che mất những cánh đồng. Cậu hình dung ra ngôi nhà của Mirabel trong khu rừng. Cậu tìm thấy cái quần lộn trái của mình và mang nó đến chỗ cửa sổ và ở đó cậu say mê nhìn ngắm những đường chỉ nhỏ xíu của mẹ trước khi cậu lộn mặt phải ra để mặc nó vào cùng với chiếc áo vải lanh của mình.

Tiếp đến, Ronduin cột sợi dây nhảy của mình quanh bụng rồi cầm xô đựng thức ăn và bình đựng nước lên. Cậu đi lên ban công để cho những con gà của mình ăn. Hoàng Hôn chạy ra tít cuối ban công đằng xa ngay giây phút Ronduin bước qua cánh cửa. Nhưng, Bình Minh luôn luôn đến trước mặt cậu, như thường lệ, để cho cậu ôm nó. Cậu đổ nước cũ của chúng đi, đổ đầy tô thức ăn của chúng rồi bỏ một ít rơm và hai quả trứng tuyệt vời vào trong xô.

Khi quay trở lại hành lang, Ronduin đặt cái xô và bình đựng nước xuống sàn nhà. Rồi cậu tháo sợi dây nhảy ra và nhảy, rồi nhảy, rồi nhảy thêm nữa. Cậu nhảy theo bảng cửu chương nhân 2, nhân 3, nhân 4, nhân 5 và nhân 6 và cậu nghĩ đến việc học bảng nhân 7. Rồi, Ronduin đi vòng vèo qua hành lang tầng ba và hành lang tầng hai, đi xuống cầu thang đá xuống tầng một. Tại đây, cậu kiểm tra mực nước. Cậu để ý thấy mực nước vẫn giữ nguyên như ngày hôm qua và hôm kia. Nước đã không còn dâng lên nữa nhưng vẫn chưa bắt đầu rút xuống.

Sau đó, Ronduin vào cùng cha mẹ mình và bà Bếp Agnes ở nhà bếp mới. Ở đây cậu ăn cháo và uống nước từ những cái sừng đựng nước được làm từ sừng của gia súc.

Rồi họ nói về những nhiệm vụ của mình trong ngày. Ronduin nói, “Con phải mang rơm mới đến cho những con gà.” Hoàng Hậu nói, “Cha và mẹ sẽ đi đến giếng để lấy nước. Chúng ta thật may mắn khi có một giếng nước ở ngay trong lâu đài. Cái giếng trong làng đã bị nước ngập và Ngài Andrew phải mang nước từ giếng của nhà bác Ricard đến cho tất cả các nhà trong làng. Ronduin, con hãy ở đây đến khi cha mẹ quay lại cùng với những xô nước. Cha mẹ cần con giúp đổ nước vào những cái bình.”

Nhà Vua và Hoàng Hậu đi kéo nước từ giếng lên. Ronduin ở lại nhà bếp mới với bà Bếp Agnes. Cậu thò tay vào túi và lấy ra sản phẩm sắp hoàn tất của mình: hai miếng vải vuông đỏ được may lại với nhau.

“Bà có thể dành ra cho cháu một ít đậu để cháu làm cái túi ném được không ạ?” cậu hỏi, và đưa cho bà Bếp Agnes xem hình vuông được may một cách cẩn thận của cậu.

“Chắc chắn rồi,” bà Bếp Agnes trả lời. “Cứ lấy đủ đậu cháu cần từ cái túi lớn này nhé.”

“Cảm ơn bà ạ,” Ronduin vừa nói vừa mở túi đậu khô ra.

Ronduin thò tay vào sâu trong túi đậu và lấy ra một vài nắm đầy những hạt đậu nhỏ gồm cả những hạt nguyên và hạt bị vỡ đôi. Cậu bỏ chúng vào một cái tô. Bây giờ, cậu nhìn vào chỗ đậu trong tô ở một bên tay và cái túi vuông nhỏ ở tay còn lại. Làm thế nào, cậu tự hỏi, để bỏ đậu vào cái lỗ nhỏ trên cái túi bây giờ?

“Con có định lộn nó lại trước khi con đổ đầy nó không?” bà Bếp Agnes hỏi.

“Ý bà là sao ạ?” Ronduin hỏi.

“Nó sẽ trông đẹp hơn nếu con lộn mặt trong ra,” bà nói.

Ronduin ngay lập tức hiểu ý bà nói. Cậu nhớ lại những đường chỉ cẩn thận cậu đã trông thấy trên quần của mình. Cậu biết nhờ vào lúc nãy đã quan sát cẩn thận chiếc quần của mình đã được may với mặt trong được lật ra ngoài. Rồi, khi việc may vá hoàn tất, tất cả các mép vải ban đầu đã được dấu đi khi những đường chỉ may được lật vào phía trong.

“Cái túi sẽ trông đẹp hơn, khi những đường may được giấu vào bên trong, giống y như cái quần của mình,” Ronduin nói, “nhưng mình chỉ chừa lại một chỗ nhỏ xíu chưa may.”

Bà Bếp Agnes đưa cho Ronduin một cái muỗng gỗ có tay cầm dài và thon. “Con có thể dùng cái này để đẩy vải qua cái lỗ,” bà nói.

Ronduin giữ cái lỗ bằng một tay và đẩy từng chút vải một qua nó. Từ từ, từng chút một, với sự giúp đỡ của cái muỗng, cậu đã có thể đẩy hết vải qua cái lỗ nhỏ. Cậu cầm cái túi và vuốt thẳng nó ra trên bàn. Cái túi trông sạch sẽ và gọn gàng khi các đường may đã nằm bên trong.

“Bây giờ,” cậu nghĩ, “mình có thể đổ đầy đậu vào nó.”

Ronduin cho tay vào trong tô và lấy ra một nhúm nhỏ khoảng năm hạt đậu. Cậu đẩy chúng qua cái lỗ nhỏ trên cái túi rồi lấy tiếp một nhúm khác. Sau một hồi bỏ nhiều nắm đậu nhỏ vào túi, cậu nhấc nó lên và thấy rằng nó hầu như vẫn nhẹ như lông hồng.

“Việc này sẽ tốn cả ngày của mình mất,” cậu nghĩ. “Làm thế nào,” cậu tự hỏi, “để mình có thể làm đầy cái túi này nhanh hơn đây?”

Ngay lúc đó cậu nghe thấy những tiếng động ngoài hành lang và rồi Hoàng Hậu và Nhà Vua bước vào. Trước đây Ronduin chưa bao giờ nhìn thấy cha hay mẹ mang một cái đòn gánh trên vai. Bây giờ cậu ngạc nhiên khi thấy mỗi người đang mang một đòn gánh gỗ. Ở cuối mỗi đầu của đòn gánh treo một xô nước. Bà Bếp Agnes vội vã đến chỗ Hoàng Hậu để giúp bà đặt hai cái xô xuống một cách chậm rãi và cẩn thận. Ronduin giúp cha cậu đặt những xô nước xuống sàn.

Bây giờ bà Bếp Agnes cúi xuống dưới bàn nấu ăn và kéo ra một cái phễu bằng kim loại lớn. Bà đặt đầu nhỏ của cái phễu vào một bình nước và bà giữ yên nó trong lúc Hoàng Hậu đổ nước vào bình. Ronduin mang một bình nước không đến cho cha mình và, khi bà Bếp Agnes xong việc với cái phễu, cậu cầm lấy và đặt đầu nhỏ của phễu vào cái bình nước thứ hai và giữ yên khi cha cậu đổ nước qua nó. Mỗi cái xô chứa đủ nước để đổ đầy ba bình đựng. Ronduin đặt một bình sang một bên để mang lên cầu thang cho những con gà uống và những bình nước còn lại được để bên dưới cái bàn nấu ăn.

Và đó là khi cậu nhìn thấy thứ gì đó trông đầy bụi và bị lãng quên bên dưới cái bàn, một cái sừng đựng nước uống, bị bể ở phần đầu nhọn. Nó là một đồ dùng nhà bếp bị vỡ mà chưa bị ném đi. Nhưng Ronduin, không hề thấy đó là một món đồ bị bể. Cậu chỉ nhìn thấy một dụng cụ hoàn hảo để giải quyết vấn đề của cậu.

Cậu mang cái sừng bể tới chỗ bàn ăn. Và tác phẩm chưa hoàn tất của cậu ở đây, một túi đỏ gần như còn trống rỗng và một tô đậu đang chờ cậu. Ronduin nhấc cái túi lên và thấy là cái đầu nhọn bị bể vừa vặn với cái lỗ nhỏ. Bà Bếp Agnes ngay lập tức nhận ra kế hoạch của cậu. “Cháu có cần giúp một tay không?” bà hỏi.

Ronduin gật đầu và bà cầm cái túi đỏ bằng hai tay của mình và giữ chặt.

“Bà sẵn sàng chưa ạ?” Ronduin hỏi.

Bà Bếp Agnes gật đầu.

Ronduin từ từ đổ đậu từ cái tô vào đầu rộng của cái sừng và những hạt đậu từ từ chạy vào trong cái túi. Bà Bếp Agnes lắc lắc cái sừng vài lần và rồi cái túi đã đựng đầy đậu.

“Cái đó dùng tốt đấy,” mẹ cậu nói.

“Con vừa phát minh ra một cái phễu để đổ đậu đó,” cha cậu nói thêm.

Photo by Pixabay on Pexels.com

Chương 22 – “Nước Đang Rút Xuống!”

Mirabel chớp chớp mắt trong bóng tối. Cô bé cảm thấy cánh tay của Adelaide ôm qua người. Cô nhấc tay em lên và nhẹ nhàng lăn ra xa khỏi cô em gái đang ngủ say và từ từ rón rén bò qua gác xép đến chỗ cầu thang. “Nếu mình có thể đi ra cửa vào lúc tờ mờ sáng thì mình có thể nhìn thấy để chạy, mà mặt trời vẫn chưa xuất hiện, mình có thể chạy vòng quanh vòng quanh ngôi nhà nhiều lần trước khi những người khác thức dậy,” Mirabel nghĩ thầm khi từ từ đi xuống cầu thang và hướng ra cửa.

Cô bé mang cái xô gỗ ra cửa, đặt nó xuống đất và nhìn lên bầu trời. Một ngôi sao lẻ loi vẫn chiếu xuống cô. Chưa hề nhìn thấy một tia sáng mặt trời nào, nhưng trời đã sáng hơn bầu trời ban đêm rồi. Mirabel cảm thấy một làn gió thổi trên má mình. Rồi, từ khoảng cách xa xa, cô nghe thấy âm thanh nho nhỏ của một con gà trống đang gáy chào ngày mới. Đây là âm thanh duy nhất từ nông trại hàng xóm mà đứng ở nhà Mirabel có thể nghe được.

Mirable nhớ việc đi bộ đến nông trại này mỗi ngày cùng với một bình sữa dê. Adelaine thường cùng cô làm việc vặt này, đi đổi sữa dê lấy một rổ trứng. Adelaide gọi nó là “nông trại gà.” Cô bé thích mang theo một ít vụn đồ ăn trong chiếc rổ đựng trứng còn trống đến cho những con gà.

Mirabel mỉm cười khi cô nhớ lại lần đầu tiên cô cho Adelaide mang một rổ trứng đầy quay lại khu rừng để về nhà. Adelaide đã dừng lại ở mỗi hòn đá và mỗi cái que trên đường. Cô bé sẽ để cái rổ xuống, bước qua cục đá và rồi lại cầm rổ lên. Bằng cách này cô bé có thể chắc chắn là mình sẽ không bị vấp té và làm bể hết trứng. Adelaide và Mirabel đã đi rất chậm đến nỗi mẹ của hai đứa đã phải cho anh Rowan đi tìm cả hai. Khi Rowan tìm thấy hai chị em, ở giữa đường về nhà, cậu đã đề nghị cùng Adelaide đi tiếp quãng đường còn lại. Mirabel thì chạy về nhà để kể cho mẹ nghe về chuyến hành trình cực kì cẩn thận của Adelaide cùng những quả trứng.

“Lần cuối cùng chúng ta có trứng,” Mirabel thầm nghĩ, “là khi cha mang về hai quả trứng tuyệt vời từ lâu đài.”

Thế rồi, Mirabel chạy vòng quanh ngôi nhà một, hai, rồi ba lần. Lần thứ tư, khi cô chạy qua những con dê trên đỉnh đống củi, chúng nhảy xuống và chạy thủng thẳng phía sau cô. Đến gần chỗ cửa, cô chụp lấy cái xô, rồi mang nó, cùng những con dê theo sau cô đến chỗ phía sau ngôi nhà. Ở đây, cô cho mỗi con dê một cái củ cải lấy ra từ cái xô và dẫn Hoa Cúc tới chỗ gốc cây. Cô đặt cái xô dưới bụng Hoa Cúc và bắt đầu vắt ra những dòng sữa.

Adelaide xuất hiện cùng với những tia nắng mặt trời đầu tiên. “Em có thể thử vắt sữa Hoa Cúc được không ạ?” cô bé hỏi. “Chị nghĩ em đã lớn bằng chị khi chị học vắt sữa,” Mirabel trả lời. “Đưa những ngón tay của em cho chị và chị sẽ chỉ cho em cách vắt sữa.” Mirabel minh họa cách vắt sữa cho những ngón tay của Adelaide. Rồi Mirabel bước sang một bên và nói với con dê, “Can đảm lên nhé, Hoa Cúc. Adelaide sẽ cực kì cẩn thận.”

Mirabel không hề ngạc nhiên khi phải mất rất lâu Adelaide mới hoàn tất việc vắt sữa dê. Tuy nhiên, cô ngạc nhiên là Hoa Cúc không hề có vẻ phiền lòng. Hai con dê còn lại đang trèo lên trèo xuống đống củi. Hoa Cúc không nhảy xuống khỏi gốc cây. Con dê chỉ đứng đó bình thản nhìn về phía bãi rào chăn dê.

Sau khi giúp Adelaide học được cách vắt sữa, Mirabel cũng nhìn về phía bãi rào chăn dê. “Nhìn kìa, Adelaide,” cô nói. “Hôm qua, nước ở chỗ bãi rào chăn dê đã vượt qua khỏi cái cột rào đó một chút. Hôm nay, nước chỉ gần mấp mé cột rào, vậy là nó là thấp hơn hôm qua một ít rồi. Chỉ thấp hơn có một xíu xiu thôi, nhưng trận lụt đã bắt đầu rút xuống rồi!”

Dường như là Hoa Cúc rất phấn khởi khi nghe điều đó. Vì nó nhảy ra khỏi gốc cây và chạy tới chỗ hàng rào của bãi rào chăn dê và nhìn vào đó như thể nó đang nghĩ đến việc nói ra điều gì đó quan trọng về chuyện nước lũ đã chiếm mất chuồng của nó.

Ngay lúc đó, Ngài Andrew xuất hiện.

“Chúc Ngài một ngày tốt lành ạ,” Mirabel nói.

“Ngày tốt lành nhé các cháu,” Ngài Andrew đáp lại.

“Ngài hãy nhìn chỗ bãi rào chăn dê đi ạ,” Mirabel nói. “Nước đang rút xuống! Hôm qua, nước vừa vượt qua cái cột rào đó mà hôm nay nó chỉ mấp mé cái cột.”

“Ta đã không để ý đến điều đó,” Ngài Andrew nói, “nếu cháu không chỉ ra nó. Tất nhiên, chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Mực nước có thể bắt đầu rút xuống rất nhiều mỗi ngày. Hoặc, nó sẽ rút xuống rất, rất chậm. Chúng ta không biết được.”

“Vậy, điều đó có nghĩa là có khả năng, rất sớm thôi chúng ta có thể đi vào thị trấn đúng không ạ?”

“Thậm chí ngay cả khi mực nước rút xuống nhanh,” Ngài Andrew trả lời, “thì đợt lụt sẽ theo sau bởi đợt bùn. Bà Agnes, bà bếp tại lâu đài, bà đã rất già nên bà nhớ trận lụt lần trước. Bà nói với ta nhắc nhở mọi người rằng bùn sẽ rất sâu và sẽ kéo ủng ra khỏi chân mọi người. Tốt nhất là nên ở trong nhà trong đợt bùn.”

“Một khi nước lũ rút hết, dân làng có thể đi lại trên những con đường trong khu vực thị trấn được lót đá cuội. Thợ làm bánh, thợ đóng giày và thợ rèn là những người đang ở khu vực đó của thị trấn sẽ mở cửa hàng lại. Và giếng nước của thị trấn sẽ được mở.

Nhưng nhà cửa ở những nơi còn lại sẽ ở trên những con đường ngập bùn và hầu hết mọi người sẽ không thể đi lại được trong một thời gian dài. Ngay cả Nhà Vua và Hoàng Hậu cũng sẽ bị mắc kẹt, vì lâu đài sẽ bị bao quanh bởi bùn.”

Adelaide đã đợi một cách kiên nhẫn trong khi Ngài Andrew nói về bùn. Bây giờ cô bé nhấc cái xô lên và hỏi Mirabel, “Em có thể mang nó vào cho mẹ được không ạ?”

“Tất nhiên là được rồi,” Mirabel trả lời “và em có thể kể với mẹ là em đã giúp vắt sữa Hoa Cúc.”

Mang theo xô sữa, Adelaide di chuyển rất chậm qua sân. Cô bé dừng lại và đặt cái xô xuống đất khi cô đi qua một cái que. Sau khi bước qua cái que, cô bé nhấc xô sữa qua cái que và đi tiếp.

Photo by Juan C. Palacios on Pexels.com

Chương 23 – Quả Táo

Ronduin đi ngủ với cái túi ném mới của mình đặt ở dưới gối.

Ngay khi mở mắt ra, cậu lần tìm dưới gối và lấy cái túi ném ra. Cậu ngồi dậy, lần những ngón tay theo các cạnh túi để chắc rằng tất cả các đường may đều khít, nhất là ở chỗ cuối cùng mà cậu đã may lại sau khi đổ đầy đậu vào túi.

Ronduin nhắm mắt lại và cảm nhận sức nặng của cái túi ném trong tay mình. Nó nặng khoảng bằng một quả táo và khi cậu nắm nó lại thành hình tròn, thì nó lớn đúng bằng một quả táo. Cậu mở mắt ra và trong lúc kéo rèm giường ngủ sang hai bên, cậu mỉm cười khi nhận ra cái tên hoàn hảo cho cái túi ném màu đỏ của riêng cậu là Quả Táo.

“Chào buổi sáng, Quả Táo,” Ronduin nói. “Cậu vẫn còn rất nhỏ. Nên tớ vẫn chưa ném cậu vội.”

Cầm Quả Táo trong tay, Ronduin trượt chân xuống sàn nhà và bước tới chỗ cửa sổ. “Nhìn kìa,” Ronduin nói, cầm Quả Táo lên để bạn nhìn thấy cảnh bên ngoài. “Trông như một cái hồ, nhưng không phải vậy đâu. Đó là nước lụt và nó sẽ rút xuống. Và chỗ đang đầy nước bây giờ, một thời gian sau chúng ta sẽ thấy những cánh đồng yến mạch và lúa mạch. Nhưng cậu phải kiên nhẫn. Chúng ta vẫn chưa biết khi nào nước sẽ rút xuống. Bây giờ cậu phải ngồi nghỉ ngơi trong khi tớ thay quần áo. Rồi cậu sẽ đi gặp những bạn gà.”

Ronduin đi lại giường của mình, vuốt thẳng gối và nhẹ nhàng đặt Quả Táo lên chính giữa chỗ gối bồng bềnh. Cậu trông chừng Quả Táo trong khi cậu thay đồ rồi nhẹ nhàng bỏ Quả Táo vào cái túi sâu của quần mình.

“Cậu sẽ được an toàn ở trong đó,” Ronduin nói rồi cầm xô thức ăn và bình nước lên và đi qua hành lang đến chỗ ban công, ở đây cậu đặt cái xô và bình nước xuống sàn nhà. Bình Minh chạy thẳng tới chỗ Ronduin. Cậu bồng cô gà lên bằng một tay và dùng tay kia thò vào túi quần và lấy Quả Táo ra.

“Quả Táo, hãy chào Bình Minh nào,” cậu nói. “Bình Minh, chào Quả Táo đi.”

Bình Minh mổ vào Quả Táo. “Đừng sợ, Quả Táo,” Ronduin nói. “Bình Minh sẽ không làm đau cậu đâu. Bây giờ, cậu hãy trở lại trong túi tớ một lát nhé.”

Ronduin đổ đầy tô thức ăn, đổ nước cũ trong tô đi và đổ đầy nước mới vào, rồi cậu bỏ rơm vào xô và nhặt lấy hai quả trứng đáng yêu. Khi cậu lấy Quả Táo ra khỏi túi, cậu nói, “Tớ nghĩ đã đến lúc cậu học cách nhảy rồi, nhưng không phải ở đây vì cậu có thể rơi khỏi ban công.”

Ronduin mang Quả Táo vào hành lang và đặt cái xô và bình nước xuống sàn.

“Bây giờ hãy thử nhảy một cái nhẹ nhàng nhé,” Ronduin nói với Quả Táo. Cậu giữ Quả Táo cao ngang eo và thảy nhẹ túi ném một cái, để nó bay lên cao khoảng ngang mắt. Chụp lấy nó, cậu nói, “Cú đó rất dễ đúng không?”

“Cậu đã sẵn sàng để bay cao hơn chưa?” Ronduin hỏi. Cậu nhìn vào Quả Táo một lúc cho đến khi cậu chắc chắn bạn đã sẵn sàng. Cậu ném Quả Táo lên cao đến nỗi bạn ấy gần như chạm vào trần nhà. Và khi bạn rớt xuống, cậu chụp lấy bạn.

“Nếu cậu thích bay lên cao, chúng ta có thể thử lần nữa,” Ronduin nói.

Cậu chắc chắn Quả Táo thích bay lên rất cao, vì vậy cậu ném bạn lên lần nữa rồi lần nữa rồi lại lần nữa. Ngay khi Ronduin đang nghĩ rằng Quả Táo có một năng lực kì diệu luôn luôn đáp xuống đúng vị trí trên tay cậu, thì bạn ấy lại đáp xuống ngay chỗ cao của giàn giáo.

“Đừng lo lắng,” Ronduin nói. “Tớ sẽ đến đó ngay.”

Ronduin trèo lên nhanh nhất có thể và tìm thấy Quả Táo đang nằm vắt trên một tấm ván. “Trông có vẻ như cậu muốn nghỉ ngơi nhỉ,” Ronduin nói. “Và cũng đến lúc đi kiểm tra mực nước ở tầng một rồi. Tớ phải báo lại với cha mẹ tớ là mực nước đang lên hay hạ xuống hay vẫn đang ở nguyên vị trí cũ.”

Ronduin bỏ Quả Táo vào lại trong túi mình, mang theo cái xô và bình nước, đi vòng qua giàn giáo, xuống cầu thang và vòng qua nơi để đồ đạc ở hành lang tầng hai. Ronduin để lại cái xô và bình nước ở gần bức tường chỗ bậc thang thứ hai và lấy Quả Táo ra khỏi túi.

“Tớ sẽ không để cậu bay quanh đây,” Ronduin nói. “Cậu vừa đáp xuống chỗ giàn giáo vì cậu đã mệt. Tớ không thể để cậu bay đi để rồi nghỉ ngơi ở đây. Bởi vì, nếu cậu vẫn còn mệt và không quay lại đúng chỗ của tớ, cậu có thể rơi thẳng xuống nước.”

Ronduin quá chú tâm nói chuyện với Quả Táo đến nỗi cậu đã đi đến ngay chỗ bậc thang khô ráo cuối cùng trước khi cậu nhìn vào mực nước. Bây giờ cậu mới để ý thấy một điều.

“Nhìn kìa, Quả Táo, mực nước rút xuống một nửa bậc thang! Mực nước đã lên cao ngay chỗ bậc thang này. Nhưng, bây giờ nó đang rút xuống! Đúng thật như vậy! Nhìn này, bức tường vẫn còn ướt ở chỗ mà nước lên hôm qua. Và điều đó có nghĩa là chúng ta phải đánh dấu chỗ này! Chúng ta phải lấy ra một cục đá giống như Bà Bếp Agnes nói họ đã làm ở trận lụt lần trước để đánh dấu chỗ mực nước cao nhất.”

Ronduin đã không nghe thấy tiếng cửa mở ra ở trên đỉnh cầu thang. Nhưng bây giờ cậu nghe thấy tiếng mẹ mình.

“Ronduin, con đang trễ giờ ăn cháo sáng rồi đấy. Mặt trời đã lên cao hẳn rồi,” bà nói. “Mẹ nghĩ mẹ có thể tìm thấy con ở đây.”

“Con xin lỗi vì đã lên trễ,” Ronduin nói. “Con đoán là con bị xao nhãng do túi ném của con. Nếu mẹ đi xuống đây mẹ có thể thấy được điều đã xảy ra. Nước đang rút xuống! Và chúng ta phải nhớ vị trí này và lấy ra một cục đá. Nước đã rút xuống một nửa bậc thang rồi ạ.”

“Đúng vậy,” Hoàng Hậu nói. “Chúng ta sẽ muốn đánh dấu chỗ mực nước cao nhất. Mẹ sẽ mang cái bình nước này xuống và chúng ta sẽ đặt nó chỗ bậc thang nơi nước lên cao nhất trong trận lụt.”

Ronduin đang sắp sửa thả Quả Táo vào trong túi mình, thì mẹ cậu đi xuống bên cạnh cậu và cầm theo bình nước.

“À, mẹ thấy con đang nói chuyện về ai rồi,” bà nói. “Quả Táo chắc hẳn là cái túi ném của con. Khi mẹ còn bé, mẹ đã tìm thấy một viên đá trắng đẹp đẽ. Mẹ đặt tên bạn ấy là Nhẵn Nhụi và mẹ nói chuyện với bạn ấy mỗi ngày. Mẹ đã mang bạn từ phòng này sang phòng kia và đưa bạn ra ngoài. Mẹ thích đặt bạn chỗ cửa sổ có ánh sáng và bạn trông có vẻ như đang tỏa sáng từ bên trong. Mẹ đã luôn cảm thấy bạn làm cho ngày của mẹ tươi sáng hơn. Mẹ nghĩ Quả Táo cũng sẽ khiến cho những ngày mới của con tươi sáng hơn đó.”

Ghi chú cho chương 24: Chương này có một trò chơi với phép cộng. Các con hay học sinh của các bạn có thể muốn thử trò chơi đơn giản này. (Nếu bạn đang đọc truyện cho một trẻ vẫn chưa vào lớp một, bạn có thể rút gọn phần này – đoạn Ronduin ném Quả Táo vào cái rổ và cộng thêm điểm.)



Photo by Jimmy Chan on Pexels.com

Chương 24 – Một Con Chim Trong Lâu Đài?

Ronduin nhìn thấy thứ gì đó từ xa xa. Ít nhất là cậu nghĩ cậu thấy thứ gì đó. Đứng trước cánh cửa mở ra ban công cậu nhìn xuống hành lang tầng ba. Phía xa dưới hành lang, cậu thấy thứ gì đó đang chuyển động, bay qua không trung, nó dường như, ở phía trên, các giàn giáo. Bất kể đó là gì, có thể là một con chim, nó dường như liên tục từ phía dưới bay lên rồi lại rớt xuống lần nữa, theo kiểu một con chim nhỏ tập bay.

Rồi Ronduin bước qua cánh cửa ra ban công để thăm Bình Minh và Hoàng Hôn. Bây giờ là giữa ngày và cậu thấy chúng đang ngủ cùng nhau ở một trong hai cái giỏ. Ronduin không muốn làm phiền những con gà, nên cậu ngồi xuống ở phía bên kia ban công và lấy Quả Táo ra khỏi túi.

“Tớ lại thấy nó,” Ronduin thì thầm với cái túi ném của mình. Quả Táo yên lặng lắng nghe. “Tớ nghĩ có thể đó là một con chim đang ở trong lâu đài. Nhưng tớ không chắc. Thỉnh thoảng có vẻ như nó bay như một con chim, nhưng, nếu nó là một con chim, tớ nghĩ tớ đã thỉnh thoảng thấy nó nghỉ ngơi nữa. Nó bay lên, rồi nó bay xuống. Tớ đã nhìn thấy nó bảy lần, hôm qua bốn lần và hôm nay ba lần.”

Ngay lúc đó Ronduin nghe thấy tiếng Bình Minh và Hoàng Hôn kêu cục cục. Ronduin ngồi thật yên, nghĩ rằng hai con gà có thể sẽ không chú ý đến cậu nếu cậu không cử động.

Hoàng Hôn khệnh khạng bước đến đĩa thức ăn và mổ vào chỗ cháo thừa mà Ronduin đã đem đến cho chúng hồi sáng nay. Bình Minh nhập bọn với Hoàng Hôn và, cùng nhau, chúng kêu cục cục một cách mãn nguyện khi mổ thức ăn.

Không con gà nào có vẻ chú ý đến Ronduin đang ngồi yên như một bức tượng. Cậu ngồi đó một lúc lâu khi hai con gà mái đi qua đi lại, rõ ràng không hề nhận ra là cậu đã ngồi đó từ lâu.

Ronduin ngồi bắt chéo chân cùng với Quả Táo đang ngủ trên đầu gối trái của cậu. Cậu nhìn chằm chằm qua mặt nước ở sân lâu đài và hướng lên đỉnh bức tường lâu đài phía đằng xa. Rồi cậu chớp mắt. “Mình nghĩ lại là con chim đó,” Ronduin nghĩ thầm, như thể cậu đang trò chuyện với Quả Táo, nhưng không nói lớn thành tiếng.

“Thật ra có thể là hai con chim, hoặc ba. Một con bay lên và rơi xuống. Rồi một con khác. Nó quá nhanh nên nó phải là hai hoặc ba con chim.”

Tiếp tục ngồi thật yên, Ronduin quan sát một lúc, cố lý giải về điều mình đang nhìn thấy. Cậu không để ý rằng Hoàng Hôn đã lặng lẽ rón rén đến gần cậu.

Đột nhiên, cô gà mổ vào Quả Táo.

Ronduin giật mình, nhưng cậu vẫn không hề nhúc nhích một chút nào. Bây giờ sự chú ý của cậu dồn vào Hoàng Hôn, cô gà chưa bao giờ dám đến quá gần cậu.

“Mình có nên thử ôm nó không nhỉ?” Ronduin tự hỏi. Cậu nhìn Hoàng Hôn mổ vào Quả Táo hết lần này đến lần khác. Quả Táo không hề có vẻ bị làm phiền.

“Tớ cho rằng nếu cậu có thể ngồi yên trong khi bị một cô gà mái mổ vào mình, thì tớ cũng có thể ngồi yên như vậy,” Ronduin nghĩ thầm, như đang trò chuyện với Quả Táo trong yên lặng.

Đột nhiên, Hoàng Hôn nhảy lên đầu gối của Ronduin. Chân của Hoàng Hôn đặt lên Quả Táo như thể tuyên bố cái túi ném là của mình. Ronduin mỉm cười. Và rồi Hoàng Hôn chạy vụt đi mất như thể nụ cười của Ronduin báo động cô gà về sự thật là cuối cùng cậu không phải là một bức tượng. Ronduin đứng dậy và nhét Quả Táo vào túi mình.

Quay trở lại hành lang, Ronduin nhìn thấy cái rổ trống không mà cậu đã để lại chỗ giàn giáo gần cửa ban công. Cậu có một ý tưởng trong đầu cho một trò chơi mà cậu có thể chơi với Quả Táo.

Cậu đặt cái rổ lên sàn và đi lùi lại năm bước. Kéo Quả Táo ra khỏi túi mình cậu nói, “Quả Táo, chúng ta được một điểm cho mỗi bước chân. Nếu ta có thể ném cậu vào trong rổ từ cách xa năm bước, ta sẽ được năm điểm. Cậu sẵn sàng chưa?”

Quả Táo trông có vẻ hứng thú với trò chơi, nên Ronduin nhẹ nhàng ném bạn ấy vào rổ.

“Năm điểm cho chúng ta,” cậu nói.

Cậu nhặt lại Quả Táo và ném lần nữa. “Thêm năm điểm nữa,” cậu nói. “Bây giờ chúng ta có mười điểm.” Cú ném tiếp theo của Ronduin đụng vào miệng rổ trước khi Quả Táo rớt vào trong rổ.

“Tớ nghĩ chúng ta sẽ bị mất một điểm vì cú đó đụng vào miệng rổ,” Ronduin nói. “Vì vậy, bây giờ chúng ta có 14 điểm.”

Ronduin nhặt lại Quả Táo từ trong rổ và lần này cậu bước lùi lại sáu bước.

“Bây giờ chúng ta sẽ có sáu điểm cho một cú ném tốt,” Ronduin nói.

Cậu ném Quả Táo và bạn ấy bay ngay vào trong rổ. “Bây giờ chúng ta có 20 điểm,” cậu nói với bạn ấy.

Tiếp theo cậu bước lùi lại 15 bước. “Chúng ta có thể lấy rất nhiều điểm nếu cậu có thể bay vào trong rổ từ chỗ này,” cậu nói. Ronduin ném Quả Táo nhưng bạn ấy chỉ bay được một đoạn ngắn. Cậu bước lại chỗ Quả Táo, nhặt bạn ấy lên và lần nữa bước lùi 15 bước từ chỗ cái rổ. “Lần này xa hơn một chút nhé,” cậu nói với Quả Táo một cách khích lệ.

Lần này, khi cậu ném Quả Táo, bạn ấy đi quá xa. Sau khi nhặt túi ném lên, cậu dừng lại và nhìn Quả Táo, đang nghỉ ngơi một cách yên lặng trong tay cậu. “Cậu nghĩ như thế nào, Quả Táo?” cậu hỏi. “Có phải 15 bước quá khó với chúng ta không?”

Cậu chăm chú lắng nghe và nghe Quả Táo nói với cậu, “Chúng ta hãy thử lại lần nữa.”

Ronduin bước lùi lại 15 bước và ném Quả Táo. Lần này bạn ấy bay ngay vào trong rổ.

Ronduin chạy tới chỗ Quả Táo, nhặt bạn ấy lên và quay vòng vòng, ôm bạn ấy vào ngực mình. “Chúng ta đã làm được! Chúng ta đã làm được!”

Ronduin và Quả Táo chơi trò này một hồi lâu. Khi cả hai đạt được 293 điểm, Ronduin nói: “Nếu lần này chúng ta lùi bảy bước, chúng ta sẽ có 300 điểm.” Cậu thảy Quả Táo vào rổ một cách dễ dàng. Mãn nguyện, Ronduin nhận ra cậu đang rất khát. “Chúng ta có thể tìm thấy nước trong phòng khách,” cậu nói với Quả Táo. “Và rồi cậu có thể nghỉ ngơi và chúng ta có thể chơi lại vào ngày mai.”

Đi đến cửa vào phòng khách, Ronduin để ý thấy nó đang mở. Ngay trước khi bước vào, có cái gì đó ở xa cuối phòng phía sau một trong những chiếc ghế đệm lớn thu hút sự chú ý của cậu. Cậu không chắc đó là gì, nhưng đó không phải là một con chim. Trước khi vật đó có thể biến mất khỏi tầm mắt cậu ra sau cái ghế, vật thứ hai bay vào không trung và cũng y như khi vật đầu tiên rơi khỏi tầm mắt, một vật khác bay lên.

Ronduin không biết cậu đang nhìn thấy cái gì. Có vẻ như cậu lại đang nhìn thấy những vật thể bay cậu đã từng thấy ở hành lang và qua sân lâu đài. Và, nếu chúng không phải là những con chim, vậy chúng là gì?

Thế rồi, một người đứng lên từ phía sau ghế. Người đó đang quay mặt ra phía cửa sổ và Ronduin đang nhìn vào lưng người đó. Giật mình, cậu nhận ra đó là mẹ mình và bà đang làm điều gì đó có vẻ không thể tin được. Bà đang ném ba đồ vật nhỏ, cái này theo sau cái kia và những món đó bay lên và bay xuống và mỗi lần bà bắt lấy một cái thì bà lại ném cái khác lên lần nữa, không hề dừng lại. Dường như những món đồ đó di chuyển thành một vòng tròn trước mặt bà và bà làm cho vòng tròn di chuyển vòng quanh như thế một cách dễ dàng.

Ronduin chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như thế. Cậu tự hỏi không biết mẹ mình đã học tài khéo này ở đâu. Liệu có phải một thầy phủ thủy đã dạy mẹ không nhỉ?





Ghi chú cho Chương 25:

Trẻ em thích nghe những câu chuyện về thời thơ ấu của cha mẹ. Trong chương này, Hoàng Hậu kể cho Ronduin về việc học một tài khéo khi còn nhỏ. Bạn có một câu chuyện mà bạn có thể kể cho con mình về việc bạn đã học một tài khéo như thế nào không?

Chương 25 – Bác Cedric

Mẹ Ronduin ngừng việc ném ba vật trên tay lại. Bà bắt lấy từng cái một và bỏ chúng vào túi tạp dề của mình. Rồi bà quay người lại. Thoặt đầu, bà không hề thấy Ronduin đang đứng ngay ở cửa ra vào. Bà mỉm cười một mình, nụ cười tinh nghịch thường đi kèm với một bí mật thú vị mà đã được che giấu thành công.

Nụ cười cho Ronduin biết rằng cậu có thể đã làm tiêu tan một điều bất ngờ. Vì vậy, cậu quyết định rón rén đi ra để không bị nhìn thấy. Cậu lùi lại một bước thật nhẹ và chậm. Đó là một bước yên lặng, yên lặng hết mức có thể khi bước chân trên sàn đá của lâu đài. Cậu dán mắt về phía mẹ cậu khi cậu di chuyển chậm rãi như vậy. Bà dường như không nghe thấy bước chân đầu tiên. Bước thứ hai đã sắp sửa đưa cậu ra khỏi tầm mắt của bà. Ngay khi cậu nghĩ cậu có thể đi ra mà không bị nhìn thấy, Hoàng Hậu ngước lên và nhìn thấy chân cậu ngay trước khi nó biến khỏi tầm mắt.

“Ronduin, là con phải không?” bà gọi lớn.

Trong một tích tắc, cậu nghĩ đến việc chạy trốn. “Là ý tưởng ngốc nghếch rồi,” cậu nghĩ thầm. “Mẹ chạy nhanh và mẹ có thể đuổi kịp mình.” Ronduin quay lại cửa và nói, “Vâng, là con, thưa mẹ.”

“Vậy là con đã thấy mẹ tung hứng?” bà hỏi.

“Vâng ạ, con đã thấy mẹ làm thứ gì đó kiểu như phép thuật, liên tục ném và chụp ba đồ vật mà không hề làm rớt chúng. Cái đó gọi là tung hứng ạ?”

Mẹ cậu gật đầu và nói, “Đúng rồi, nó gọi là tung hứng. Con vào đây nhanh và đóng cửa lại nhé.” Bà bước lại chỗ cửa sổ và Ronduin đi theo sau bà.

“Khi mẹ còn nhỏ,” bà nói, “mẹ đã học tung hứng từ Bác Cedric của mẹ. Bác là một người hát rong, người đi từ thị trấn này sang thị trấn khác trong suốt những tháng ấm áp. Bác đi cùng với một nhóm những người làm nghề giải trí. Họ biểu diễn ở các lâu đài, các hội chợ, và ở các quảng trường của thị trấn. Bác ở lại cùng mọi người trong lâu đài vào các mùa đông.”

“Bác Cedric sẽ đến trước trận tuyết đầu tiên, trong một cỗ xe màu sắc đầy những người hát rong. Bạn bè của bác sẽ ở với mọi người trong lâu đài trong hai tuần lễ và họ sẽ biểu diễn tất cả các tiết mục của họ cho mọi người. Đó là những khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Mọi người nhảy múa và cười đùa mỗi chiều và mỗi tối cho đến tận khuya. Phần yêu thích của mẹ là các màn trình diễn rối. Những con rối sẽ được biểu diễn đầu tiên khi mà những đứa trẻ nhỏ như mẹ vẫn còn chưa buồn ngủ. Mẹ cười mãi cười mãi. Khi mẹ còn nhỏ mẹ thường ngủ quên trong màn biểu diễn sau cùng, thường là một vở nhạc kịch tình cảm dài và nhàm chán. Bác Cedric sẽ bế mẹ, đang ngủ say, về phòng của mẹ và chị gái mẹ. Rồi vào buổi sáng, mẹ sẽ tỉnh dậy cùng với một con rối đang ngủ cùng bên cạnh.”

“Khi những người hát rong rời đi trên chiếc xe ngựa, mẹ luôn chạy theo cho đến cuối con đường này để vẫy chào tạm biệt họ. Mẹ nài nỉ họ quay lại vào năm sau. Nhưng mẹ không quá buồn khi họ rời khỏi, vì Bác Cedric và cái rương khổng lồ đầy quần áo và đồ dùng biểu diễn vẫn ở lại.”

“Mẹ yêu thích cái rương ấy biết bao. Bác của mẹ để mẹ mặc thử tất cả các trang phục và chơi với những quả banh tung hứng và những con rối. Khi mẹ còn rất nhỏ, mẹ đã làm bộ như đang tung hứng và những quả banh tung hứng luôn rớt xuống sàn nhà, nhưng mẹ không quan tâm. Mẹ sẽ nhặt chúng lên và bắt đầu lại từ đầu. Rồi, khi mẹ lớn hơn, Bác Cedric bắt đầu đưa ra những gợi ý và vào một mùa đông nọ, khi mẹ cũng cao bằng con bây giờ, mẹ nhận ra bằng cách nào đó mẹ đã học được cách tung hứng. Điều đó diễn ra rất chậm nên mẹ đã không để ý. Cha của con cũng kể cho mẹ nghe về điều tương tự đã xảy đến với cha khi cha đi đến một nước khác và vào một ngày nọ, cha khám phá ra cha đã học được ngôn ngữ của họ. Một kiến thức hoặc một tài khéo có thể đến với con một cách âm thầm!”

“Một khi tuyết rơi, mọi người sẽ bị kẹt bên trong nhà một khoảng thời gian dài liên tục. Gió sẽ gầm rít bên ngoài. Và, tuyết rơi ngày một dày hơn và điều đó khiến cho mọi người rất khó đi lại. Nó khá giống với tình hình của chúng ta bây giờ, chỉ khác đó là mùa đông.”

“Khi mẹ và bác không tung hứng, Bác Cedric sẽ kể cho mẹ và chị gái mẹ về từng nơi bác đã biểu diễn trong suốt những tháng ấm áp. Bác kể cho mẹ nghe về những người bác đã gặp và những con đường bác đã đi qua. Mẹ thích nghe về lễ hội mùa xuân ở đây tại vương quốc này, nơi mọi người gọi là Vương Quốc của Vùng Đất Thấp. Mẹ đã luôn ước mẹ có thể đi đến hội chợ và bây giờ mẹ rất vui khi con của mẹ có thể đến đó vào mỗi mùa xuân.”

“Chúng ta sẽ có lễ hội mùa xuân vào năm nay chứ ạ?” Ronduin hỏi. “Trận lụt có kết thúc đúng lúc không ạ?”

“Cha và mẹ đã bàn bạc về việc đó,” Hoàng Hậu trả lời. “Cha mẹ đã quyết định chúng ta sẽ vẫn có Lễ Hội Mùa Xuân cho dù mùa xuân đã đi qua, khi nước rút đi và bùn cũng đã rút. Đó sẽ là lễ hội chúng ta có hàng năm, nhưng nó có thể diễn ra vào mùa hè. Khi quãng thời gian ngập lụt này kết thúc, niềm vui của chúng ta sẽ ngập tràn và chúng ta sẽ múa hát và vui vẻ. Chúng ta sẽ có lễ hội tuyệt vời nhất trong lịch sử của Vương Quốc của Vùng Đất Thấp này.”

Ronduin nhớ lại việc chạy đến lễ hội từ trường học và chạy vòng quanh vòng quanh cánh đồng khổng lồ. Cậu thở dài. Cậu mong mỏi được chạy và chạy và chạy biết bao.

“Thực ra là, mẹ đang nghĩ về lễ hội,” Hoàng Hậu nói. “Mẹ có một ý tưởng là mẹ có thể biểu diễn trò tung hứng ở đó, giống như Bác Cedric đã làm rất lâu về trước.”

“Bác của mẹ có phải là một thầy phù thủy không ạ?” Ronduin hỏi. “Tung hứng là một loại phép thuật không phải sao ạ? Không một người bình thường nào có thể làm việc đó nếu họ không biết phép thuật.”

Mẹ Ronduin cười ngặt nghẽo và lắc đầu. “À, mẹ đã học tung hứng, và mẹ không phải là một pháp sư. Và, Bác Cedric của mẹ là một người bình thường, không phải là một thầy phù thủy. Không những việc những người bình thường có thể học tung hứng là khả thi mà mẹ còn biết rằng một hoàng tử nhỏ như con có thể học được tài khéo này. Thật ra, chính tài khéo của con với cái túi ném đã nhắc mẹ về những bài học mà mẹ đã học từ Bác Cedric trong suốt những tháng mùa đông dài. Nếu con thích, mẹ có thể dạy con những gì Bác Cedric của mẹ đã dạy mẹ.”

“Mẹ nghĩ con có thể thật sự học tung hứng được ạ?” Ronduin hỏi.

“Mẹ chắc chắn về điều đó,” Hoàng Hậu trả lời. “Và mẹ hi vọng chúng ta có thể giữ bí mật về trò tung hứng này với cha và bà Bếp Agnes. Mẹ nghĩ cha và bà sẽ thích một màn trình diễn bất ngờ. Mẹ đang luyện tập một cách bí mật.”

“Con đã thấy mẹ luyện tập bảy lần,” Ronduin nói. “Mẹ luôn ở đằng xa, và con đã nghĩ là con thấy những con chim đang bay.”

“Mẹ đoán là mẹ đã không giữ tốt bí mật của mình rồi,” Hoàng Hậu nói và cười lớn. “Chúng ta phải tìm ra cách giữ bí mật việc tập luyện tung hứng của mình.”





Chương 26 – “Tớ Cũng Nhớ Cậu!”

Mirabel kéo mạnh sợi dây thừng. Cô kéo và cố kéo cho đến khi xô nước được kéo lên đến miệng giếng. Rồi cô kéo cái xô về phía mình và đặt nó nghỉ trên cái thành giếng bằng đá. Cô đã làm việc này hết ngày này qua ngày khác. Hai cánh tay cô đã trở nên mạnh mẽ nhờ việc kéo hết xô nước này đến xô nước khác từ sâu dưới lòng đất lên.

Ở khoảnh sân bên hông nhà, cha cô chẻ những khúc gỗ thành những thanh củi nhỏ hơn để đốt. Ông cũng đã làm công việc này hết ngày này qua ngày khác vì bác thợ bánh cần củi nhóm lò để nướng bánh mì cho cả làng.

Lúc này, khi cô nghỉ ngơi, cha cô cũng ngừng vung rìu một lát. Ông quay lại và mỉm cười với Mirabel. Cô vẫy tay và cười lại với ông.

Chẳng cách đây bao lâu, cha mẹ còn dặn cô tránh xa cái giếng khi nó đang mở nắp. Còn giờ, khi cha cô quay lại việc vung rìu chẻ củi, lưng ông quay về phía Mirabel và ông không phải quay lại để trông chừng cô. Cô đã đủ lớn để kéo lên tất cả số nước để gửi vào trong làng, hai chuyến thuyền mỗi ngày. Và cô không cần được trông chừng nữa.

Mirabel nhìn vào hàng dài những bình nước cô đã đổ đầy, những cái bình này sẽ sớm được chất lên con thuyền xanh lá. Ngài Andrew và con trai bác thợ bánh, Garrick, sẽ chèo thuyền chở những bình nước này vào làng. Họ sẽ mang nước và mang những túi bánh mì khổng lồ. Bác thợ bánh đã nhào bột trên bàn nhà cô và nướng bánh bằng lò sưởi nhà cô. Mirabel nhớ lời bác nói, “Bác vẫn là một thợ làm bánh cho dù lò bánh mì của bác đang bị ngập nước làm bác không thể sử dụng cái lò nướng lớn của mình được. Người dân trong làng cần bánh mì và bác đã may mắn nhận được sự hiếu khách của gia đình mình. Bác biết ơn vì mọi người đã cho bác một nơi để làm công việc của mình.”

Adelaide nhảy chân sáo vào trong sân. “Bác thợ bánh bảo em nói với chị là bánh mì đã sẵn sàng.”

“Tốt lắm,” Mirabel trả lời. “Những bình nước cũng gần sẵn sàng rồi.”

“Em có thể giúp đổ nước vào bình không ạ?” Adelaide hỏi.

Mirabel mỉm cười với cô em gái nhỏ của mình. Cô không muốn nói với em rằng em còn quá nhỏ để có thể đổ nước từ cái xô nặng vào cái miệng hẹp của bình nước. Nhưng cô muốn giao cho em một công việc. Ngay cả những người nhỏ nhất cũng cần được làm những việc quan trọng.

“Adelaide, chị cần em làm một việc khác,” cô nói. “Em có thể để ý chiếc thuyền. Ngay khi em nhìn thấy nó đi tới, chị sẽ bắt đầu mang những bình nước ra và em có thể đi nói với anh Rowan mang túi đựng bánh mì mới nướng ra nhé.”

Những con dê bây giờ đã trở lại bãi quây vì nước đã rút xuống đủ để chúng có một khu vực nhỏ khô ráo.

Adelaide bẻ vài nhánh cây đang đâm chồi từ một bụi rậm và trèo lên đỉnh của hàng rào bãi rào chăn dê. Ba con dê, Hoa Cúc, Hoa Hồng và Hoa Chuông Xanh chạy vụt đến chỗ cô bé và gặm những nhánh cây.

Từ vị trí của em trên đỉnh hàng rào, Adelaide có thể nhìn ra xa xuống con đường giờ đã trở thành một con sông. “Em chưa thấy con thuyền,” em gọi lớn.

Mirabel gọi lại, “Em tiếp tục trông chừng nha.” Rồi cô bắt đầu đổ nước từ cái xô vào bình nước. Cô không có một cái phễu, nên cô phải đổ rất chậm. Cô không muốn làm đổ thậm chí chỉ là một giọt nước mà cô đã rất vất vả để kéo lên từ sâu trong lòng đất.

Giờ thì Mirabel hạ thấp cái xô xuống và giữ để đổ nước vào đầy bình. Cô nhấc cái xô lên và lần lượt đổ đầy ba trong số bốn bình nước còn lại. Ngay khi cô bắt đầu đổ đầy bình cuối cùng, Adelaide gọi lớn, “Em thấy rồi! Em thấy rồi! Chiếc thuyền đang đến!”

“Em vào báo với mẹ và bác thợ bánh đi,” Mirabel nói. Adelaide chạy vào trong nhà và Mirabel mang những bình nước, mỗi lần hai bình, đến chỗ hàng rào, ở đó cô xếp chúng thành một hàng ngay ngắn. Rowan đi tới với một túi lớn đầy những ổ bánh mì. Mirabel đưa mũi lại gần cái túi và hít hà mùi thơm của bánh mì mới nướng.

Lúc này con thuyền đã dừng lại và nằm xuôi theo chỗ quây dê. Rowan chuyền cái túi lớn đựng các ổ bánh mì cho Garrick, Garrick cẩn thận đặt nó vào mũi thuyền. Mirabel và Rowan chuyền những bình nước cho Ngài Andrew và Garrick chuyền lại cho hai anh em những bình nước rỗng.

Mirabel để ý thấy xung quanh đã trở nên yên lặng. Âm thanh nhịp nhàng của tiếng rìu chẻ củi đã dừng lại và bây giờ cha cô đang đứng bên cạnh cô.

“Ngày tốt lành nhé, ông Ricard,” Ngài Andrew nói với cha cô.

“Chúc ngài ngày tốt lành, Ngài Andrew,” cha cô đáp lại.

“Ta nghĩ tốt nhất là ông quay lại làng với ta,” Ngài Andrew nói. “Garrick sẽ ở lại đây.”

“Cháu có thể chẻ củi,” Garrick nói. “Khi gia đình cháu ở lò bánh mì trong thị trấn, cháu thường đảm đương phần lớn việc chẻ củi cho cái lò nướng lớn,” cậu nói.

“Mọi người trong thị trấn đang bàn về việc gieo trồng,” Ngài Andrew nói. “Chúng ta phải gieo trồng trước khi nước ở gần lâu đài rút xuống. Như ông biết đấy, điều đó có nghĩa là phải dùng những cánh đồng trên đồi chỗ biên giới với với vương quốc ngọn núi. Chúng ta cần phải cử một đội lớn đến những ngọn đồi để cày đất, gieo trồng, và canh chừng lũ chim không ăn những mầm cây. Và chúng ta cần phải di chuyển đội này đi trước khi nước rút xuống quá thấp và không thể sử dụng được thuyền. Ta đã nói với dân làng chúng ta sẽ đến buổi họp vào chiều nay. Chúng ta sẽ bàn về việc ai sẽ đi và ai sẽ ở lại.”

“Con có thể vào thị trấn với cha và Ngài Andrew được không ạ?” Mirabel hỏi.

Ngài Andrew và cha cô dường như đã có cuộc trò chuyện không lời. “Được, con có thể đi cùng chúng ta,” cha Mirabel nói và mỉm cười.

“Cháu sẽ không làm con thuyền nặng thêm mấy đâu,” Ngài Andrew nói, “Và, ta có một việc cho cháu khi chúng ta đến ngôi làng.”

Mirabel đã không kỳ vọng có được một may mắn lớn đến như thế. Cô cười toe toét và nói, “Cháu sẽ rất vui khi được giúp ạ.”

***

Con thuyền lướt dọc dòng sông giữa những cái cây. Mirabel ngồi ở mũi thuyền cạnh túi bánh mì lớn. Tiếng khua nước của những mái chèo và tiếng rìu chẻ củi mạnh mẽ từ đằng xa cùng nhau hòa nhịp tạo thành một bản nhạc. Mirabel nhớ những khi chạy xuống con đường này trên đường cô tới trường và từ trường về nhà. Cô nhớ cảm giác càng lúc càng nóng hơn khi cô chạy. Hôm nay, lười biếng ngồi trước mũi thuyền, nhìn lên những cái cây, cô thấy càng lúc càng mát mẻ hơn.

“Những cái cây đang đâm chồi,” cô nghĩ. “Và những cái chồi đang căng tràn sức sống và một ngày kia sẽ mở ra thành những chiếc lá. Đây luôn là lúc để gieo trồng.”

Lúc này con thuyền đi đến chỗ gần cái hồ nơi Mirabel và Ronduin luôn chia tay sau giờ học. Mirabel quan sát chỗ kết thúc của con đường giữa rừng này. Nhưng con đường không thật sự kết thúc. Thay vào đó nó mở ra tới cái hồ, bây giờ, toàn bộ là nước dường như trải ra vô tận.

Những cái cây thường xếp thành hàng dọc bờ hồ bây giờ đứng đó như những lính canh dưới nước và gợi nhắc đường ranh cũ của cái hồ. Ngài Andrew lái con thuyền sang trái và họ trôi dọc theo những cái cây này. Họ lướt đi trên con đường nơi Mirabel đã thường chạy cùng với Ronduin.

“Ông Ricard, khi chúng ta đến thị trấn, tôi sẽ để ông lại nhà của gia đình bác thợ thiếc,” Ngài Andrew nói. “Họ đã đồng ý chủ trì buổi họp. Mirabel có thể giúp phát bánh mì và nước cho những gia đình đến lượt hôm nay. Và chúng ta có thể đón mọi người và chở họ đến buổi họp.”

Bác Ricard gật đầu khi Ngài Andrew nói. Mirabel tự hỏi không biết cha cô có tham gia vào đội gieo trồng không.

Và rồi các ngôi nhà trong làng đã hiện ra trước mắt, tất cả được bao quanh bởi cây cối mà cũng đã biến thành những dòng sông. Khi họ đến nơi, mọi người trong làng đều đến bên cửa sổ, dựa vào đó và vẫy tay. Mirabel vẫy tay chào lại.

“Mirabel, là Mirabel kìa!”

“Chào Mirabel.”

“Mirabel ơi, tớ nhớ cậu.”

“Mirabel, lên nhà tớ chơi đi!”

Các bạn học của Mirabel ở trường vội vã đến bên các ô cửa sổ nhà mình. Cô biết cô không thể dừng lại để leo vào cửa sổ tầng hai nhà các bạn để vui chơi cả buổi chiều. Họ cần phải đi phát bánh mì và nước uống và rồi phải tham dự một cuộc họp.

Tất cả cô có thể làm là vẫy tay và gọi lớn chào những người bạn thân thiết của mình. “Tớ cũng nhớ cậu lắm!” cô hét lớn hết lần này đến lần khác.





Photo by Sirma Krusteva on Unsplash

Chương 27 – Quang Cảnh Từ Ngọn Đồi

Tác giả: Karah Pino

Ông Roland thức giấc bởi tiếng cửa trang trại khẽ kêu cọt kẹt. Từ chỗ của mình trên tầng áp mái để rơm, ông nhìn thấy ánh sáng sớm mai xuyên qua kẽ hở quanh các cánh cửa và nhận ra ông đã dậy muộn hơn bình thường. Lũ bò và cừu đang đi lại trên đất mềm và rơm rạ, hy vọng trông chờ ông mở những cánh cửa để chúng có thể thưởng thức sương sớm trên bãi cỏ.

Ông Roland đứng dậy, vươn vai và vặn mình, cảm thấy một cơn đau ở các cơ dọc xương sống của ông. Ông trèo xuống cầu thang, cẩn thận đặt từng bước một. Đi về phía cửa trang trại, ông chạm vào mỗi con vật khi ông đi qua, và dừng lại để đo cái bụng của hai con bò nặng nề đã gần đến ngày sinh. Chạm tay vào lớp lông dày của bầy cừu, ông thì thầm một cách trìu mến. Thường vào khoảng thời gian này, những con cừu đã được xén lông và chúng sẽ hạnh phúc dựa sát vào người ông trong không khí buổi sáng mát mẻ. Nhưng đây không phải là một mùa xuân bình thường và lớp lông dày có khả năng sẽ phải mọc thêm một vài tuần nữa trước khi được cắt tỉa.

Khi ông đến được chỗ những cánh cửa trang trại và nhấc then cửa lên, những con bò dùng vai đẩy các cánh cửa ra. Những cánh cửa nặng nề mở tung và chúng bước ra ngoài bãi cỏ dày xanh tốt. Ông Roland đẩy từng cánh cửa một cho đến khi chúng ép sát vào tường của trang trại rồi ông chặn cửa lại chắc chắn để cửa không bị đóng trở lại. Ông quay lưng về phía trang trại và mắt dõi xuống đồi hướng về phía lâu đài vẫn bị ngập trong nước. Tiếng động của những con vật lớn hơn đang ra khỏi trang trại đánh thức những con gà đang nằm trong ổ và chúng bắt đầu xô đẩy nhau ra khỏi cái chuồng chúng ngủ ban đêm đi xuống chỗ quây nhỏ bên dưới. Ông Roland bóp vụn một nắm đầy yến mạch thả vào chỗ quây để giữ những con gà vui vẻ trong khi ông hoàn tất các công việc buổi sáng của mình.

Ông Roland bước vòng ra phía sau trang trại. Một cái mũi mềm mại tiến lại rất gần ông, theo sau đó là cái đầu của một chú ngựa nhỏ. “Chào buổi sáng, Galen,” ông nói khi đi qua và đưa tay vuốt dọc theo cái mõm mềm mại của chú ngựa. Sau khi quây lại khu vực bãi rào tạm thời dành cho ngựa, ông Roland nhấc cái xô lên và thả nó xuống cái giếng hẹp và sâu. Trong lúc chờ cái xô đầy nước, ông dành ra giây lát thưởng thức khung cảnh của những ngọn núi hùng vĩ từ đằng xa. Ông quan sát kỹ các ngọn đồi dưới chân những ngọn núi. Bên tay phải ông, là một khu rừng thông nhỏ cao vút đã che mất tầm nhìn của ông vào thị trấn. Nhìn chăm chú qua màn sương sớm trong thung lũng, ông mới có thể thấy được chân của những ngọn đồi thấp hơn dưới chân núi, nơi mà cái hồ bị đã ngập lên vì nước lụt vẫn đang bao phủ những cánh đồng nằm giữa cái đồi có trang trại này và những ngọn đồi nằm dưới chân núi.

Con bò sữa lớn tuổi nhất đã tiến lại gần, khịt mũi mà mở miệng kêu lớn “Ụm bò!” Ông Roland hiểu rằng tiếng kêu này là để nhắc ông rằng những bầu vú của cô bò đã nặng trĩu và cô bò đã sẵn sàng để được vắt sữa. Ông mỉm cười với cô bò và nhẹ nhàng khẽ nói, “Ta xin lỗi Beni, hôm nay ta đã bắt đầu muộn. Ta sẽ đến ngay.”

Kéo xô nước từ giếng lên, ông Roland ghi chú lại mực nước lụt đã tiếp tục rút xuống trong đêm qua. Ông vẫn chưa thể trông thấy con đường đá dẫn từ trang trại trên đồi xuống bãi chăn thả ở các ngọn đồi dưới chân núi. Nhưng, ông có thể thấy một ít dấu hiệu báo rằng con đường chạy dọc theo các ngọn đồi bên trên các cánh đồng mà đang bị che khuất sẽ sớm xuất hiện lại. Ông Roland nghĩ về niềm vui khi bước đi trên con đường đầy đá này vào mỗi mùa xuân sau một mùa đông lạnh, dài và ẩm ướt. Lũ bò sữa, cừu, bò đực và ngựa luôn nóng lòng đi đến bãi cỏ mới ở những ngọn đồi dưới chân núi. Dọc theo những chỗ hẹp nhất của con đường, ông thường dùng cái gậy dẫn dường để dẫn những con vật móng guốc này ra khỏi những bụi mâm xôi dại mọc dọc theo con đường để những bụi này không bị dẫm nát. Bây giờ, nước đã xuống đủ thấp để ngọn của những bụi mâm xôi này bắt đầu nhô lên.

Con đường dẫn tới những ngọn đồi dưới chân núi đang dần hiện ra là một tin tốt. Cỏ xung quanh trang trại sẽ không còn đủ cho các con vật trong thời gian lâu hơn nữa và ông cũng đã sắp hết cỏ khô dự trữ cho mùa đông. Thông thường, vào thời gian này của mùa xuân, bò và cừu sẽ có toàn bộ khu vực sườn đồi để gặm cỏ. Nhưng đây không phải là một mùa xuân bình thường. Ông Roland uống một hơi dài nước mát lạnh từ cái xô đầy nước.

“Đi theo ta nào, Beni.” Ông Roland vỗ vào sườn của cô bò khi ông đi qua, quay trở lại vào trang trại. Cô bò thong thả đi phía sau ông, dừng lại nhìn khi ông đổ đầy máng nước của Galen từ cái xô đầy ắp nước mới kéo lên từ giếng và rồi lại bước tiếp vào trong trang trại. Ông thay nước cho lũ gà bằng phần nước còn lại trong xô. Rồi ông Roland cầm cái ghế đẩu ở góc tường lên. Beni đứng vào vị trí và ông đặt chiếc ghế cạnh cô bò và bắt đầu vắt sữa từ các đầu vú vào trong xô.

Trong khi đều đặn vắt đầy xô sữa ấm nóng, nổi bọt, ông nhớ lại trận lụt lớn lần trước. Khi đó ông chỉ là một cậu bé, sống cùng cha và các anh em của mình trong trang trại cũ. Khi trận lụt đến, trang trại cũ, ở gần lâu đài hơn trang trại này, cũng bị ngập nước. Các con vật và gia đình ông đã vội vàng chuyển lên tầng hai của lâu đài. Ông nhớ đã trải qua nhiều tuần sống ở hành lang bằng đá với những người bạn gia súc của mình cho đến khi bùn đủ khô để đi lại lên ngọn đồi. Ông Roland mỉm cười khi nghĩ lại về những ngày tuyệt vời và lạ lùng đó.

Beni khịt mũi lần nữa và dời ra xa khi ông Roland cầm cái xô và ghế đẩu lên. Ông đặt chiếc ghế lại chỗ góc tường và mở cổng cho những con gà đang nhảy lên nhau khi chúng kiếm đường qua các tia nắng để mổ những con sâu đang ngoe nguẩy trên bãi cỏ ướt sũng chỗ rìa nước lụt.

Nhìn quanh trang trại, ông Roland điểm lại danh sách các công việc của mình trong đầu. Ông sẽ cần dọn sạch và thay rơm trong trang trại, nhặt trứng trong chuồng gà và đem xuống một kiện rơm khác. Nhưng trước hết, ông sẽ mang sữa vào trong nhà bếp. Đi vòng qua góc khác của trang trại, ông nhìn thấy Robere, con mèo của trang trại, đang sẵn sàng vồ mồi. Ông Roland vội dừng lại, nhưng thấy con chuột đã chạy loạn ra góc vì bị đánh động bởi những bước chân của ông. Robere phóng theo con chuột, đuổi nó chạy quanh. “Xin lỗi Robere,” ông Roland cười thầm.

Đặt xô sữa xuống, ông nhìn quanh để tìm chỗ con chuột đã đi vào và thấy một rãnh nhỏ trên những hòn đá chỗ bậc thang cửa. Ông Roland đã dùng phần lớn thời gian mùa đông trước để cẩn thận đắp lại bậc cửa và mấy bậc thang vào bếp. Ông đẩy những hòn đá nặng chặn cánh cửa dày sang một bên và kéo nó mở ra cùng với tiếng kẹt nặng nề. Mùi thơm ngọt ngào của sữa đông chào đón ông khi ông cầm xô lên và đi vào bếp.

Robere kêu lên một tiếng meo khi nó nhảy qua bậc cửa và đi vào bếp. “Không gặp may à?” ông Roland hỏi. Ông múc đầy một tô nhỏ sữa và đặt xuống cho chú mèo đang khẽ kêu rừ rừ. Ông Roland nhanh chóng đi lại quanh bếp. Ông kiểm tra than trong lò sưởi và phủi bụi than khỏi những nơi ấm nhất. Rồi ông lấy một cái tô gỗ từ cái bồn lớn và dài mà ông dùng làm giường vào mùa đông. Ông đặt cái tô lên kệ cạnh xô sữa.

Rồi ông Roland cẩn thận kéo tấm vải đang phủ lên một thùng gỗ to và nhìn vào bên trong. Đầy hài lòng, ông thay tấm vải và mở cái rổ Ngài Andrew đem từ lâu đài đến. Ông kéo ra hai miếng vải dệt thưa phủ cuối cùng, và thấy một bọc muối và một hũ giấm nhỏ mà chị của ông, bà Agnes đã gửi cho ông.

Karah Pino là một người mẹ được truyền cảm hứng trong thời gian cách ly, cô đến từ trường Wasatch Waldorf Charter ở Thành phố Salt Lake, Utah, Mỹ. Cô làm việc sáng tạo với trẻ em và trong lĩnh vực nghệ thuật 22 năm. Cô cũng là một người thiết kế web, quản lý mạng xã hội, chuyên gia châm cứu, hướng dẫn thiền và Khí Công và là cố vấn cộng tác cho các doanh nghiệp và các tổ chức cộng đồng.




Chương 28 – Tin Nhắn Quan Trọng Nhất Hơn Tất Thảy

Ronduin hát bài hát buổi sáng của mình cho những con gà nghe.

“Mặt trời vàng rất to, rất sáng

Sưởi ấm thế giới bằng tất cả sức mạnh hùng tráng

Làm cho mặt đất xanh tươi và đẹp vô cùng

Và chăm non mỗi vật cùng sự quan tâm không ngơi ngừng.

Chiếu sáng lên những bông hoa, hòn đá và lên cây

Lên gà vịt và muông thú, lên bạn và lên tớ đây.

Mong cho mỗi việc đều trọn vẹn từng ngày,

Mong cho mọi điều chúng ta làm và nói này

Được sáng trong, mạnh mẽ và chân thành,

Ôi Mặt Trời Vàng như chính người bạn lành.”

(“The golden sun so great and bright

Warms the world with all its might

It makes the earth so green and fair

And tends each thing with ceaseless care.

It shines on blossom, stone and trê

On bird and beast on you and me.

So may each deed throughout the day,

May everything we do and say

Be bright and strong and true,

Oh Golden Sun like you.”)

Rồi cậu cho những con gà mái ăn và đổ nước cũ của chúng đi. Nhìn qua ban công vào sân lâu đài, cậu để ý và thấy rằng, lần đầu tiên kể từ lúc trận lụt bắt đầu, phần ngọn của các bụi rậm đang ngoi lên trên mặt nước.

“Nước đang rút xuống nhanh hơn,” Ronduin vừa nói vừa mỉm cười với Hoàng Hôn và Bình Minh khi cậu đổ đầy tô thức ăn của chúng. “Khi mặt đất xuất hiện trong sân lâu đài, các cậu có thể sống ở đó và đào đất, tìm giun để ăn.”

“Các cậu có thể đang ao ước có những con giun,” Ronduin nói, “còn tớ thì đang ước ao có sữa. Tớ và mọi người đã uống hết đợt sữa cuối cùng mang từ trang trại về từ lâu rồi.”

Ronduin nhớ đã nhiều lần cậu tới thăm ông Roland trên đồi, thường là với một tin nhắn từ chị của ông, bà Agnes. Bà thường nhờ cậu đến trang trại để lấy thêm phó mát hoặc sữa khi bà thấy bà không còn đủ.

Ronduin nhớ lại lần sau cùng cậu chạy qua những cánh đồng để làm một việc vặt như thế. Cậu đã chạy lên đồi và thở hổn hển nói với ông Roland, “Chị ông cần một bình sữa cho món súp hải sản hầm mà bà đang nấu ạ.”

Ông Roland trả lời cùng với một nụ cười, “Tất nhiên rồi. Vậy chị ông đã gửi gì cho ông nào?”

Và Ronduin nhớ lại câu trả lời tinh nghịch của mình, “Tại sao bà phải gửi thứ gì đó cho ông chứ ạ?”

Ông Roland nhún vai một cái và đi vào bếp để lấy sữa và Ronduin nhanh tay lấy cái ghế vắt sữa và dấu nó phía sau một cái cột. Cậu thò tay vào cái cặp đeo trên người, và cẩn thận lấy ra cái bánh ngọt hình vuông mà bà Agnes đã gói trong một khăn vải để gửi đến cho em trai mình. Cậu đặt cái bánh được gói trong khăn vải lên cái ghế. Đây là một trò chơi nhỏ cậu luôn chơi với ông Roland. Bà Agnes luôn gửi cho ông một món bánh đặc biệt. Và Ronduin luôn giả vờ cậu không đem cái gì đến và rồi giấu cái bánh đi khi ông Roland không để ý.

Khi ông Roland quay lại với một bình sữa, Ronduin nhận lấy nó một cách biết ơn. “Bà Agnes dặn cháu cảm ơn ông ạ,” cậu nói, và bước chân ra cửa.

Ngay trước khi chạy xuống đồi, Ronduin quay lại và nói lớn với ông Roland đang đứng ngay cửa, “ông hãy nhìn phía sau cái cột để biết món quà từ chị gái ông gửi ạ!”

Bây giờ, ở trên ban công cùng những con gà, Ronduin ngồi xuống bắt chéo chân, thò tay vào túi và lấy Quả Táo ra. “Hôm nay chúng ta sẽ học cách tung hứng,” cậu nói. “Nhưng trước hết chúng ta phải kiểm tra mực nước ở tầng một và rồi đến giờ ăn cháo của tớ. Sau đó chúng ta sẽ đến gặp mẹ tớ. Mẹ và tớ nghĩ là cha và Bà Bếp Agnes sẽ không tìm thấy mẹ con tớ ở chỗ bậc nghỉ cầu thang tầng hai chỗ dẫn đến sảnh ăn đâu. Đấy là chỗ chúng ta sẽ học những bài học tung hứng của mình.”

Ronduin nhìn chằm chằm vào Quả Táo đang ngồi trên đầu gối cậu. “Trông cậu có vẻ như không thể chờ đợi lâu đến thế,” Ronduin nói. “Nhưng…”

Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra và cha cậu bước ra ban công. “Chúc con một ngày tốt lành,” Nhà Vua nói.

“Chúc cha một ngày tốt lành ạ,” Ronduin trả lời. Những lời đầy phấn khích hiện ra trong đầu Ronduin. Cậu muốn nói rằng, “Sáng nay mẹ sẽ bắt đầu dạy Quả Táo và con cách tung hứng.” Nhưng nhớ ra cậu và mẹ đang có kế hoạch gây bất ngờ cho Bà Bếp Agnes và cha cậu bằng màn trình diễn tung hứng, cậu ngăn những lời này đi ra khỏi miệng.

“Cha mừng là tìm thấy con ở đây,” Nhà Vua nói. “Con đã liên tục báo cáo việc nước đang rút xuống. Bây giờ, chúng ta cần con báo cáo về một việc khác nữa. Chúng ta cần con quan sát lửa và khói.”

“Lửa ạ?” Ronduin hỏi lại.

“Nước đang rút xuống” cha cậu trả lời, “nhưng không sớm như chúng ta mong muốn. Đây là thời gian để gieo trồng vụ xuân mà các cánh đồng vẫn đang ngập dưới nước. Điều này có nghĩa là năm nay chúng ta phải trồng vụ mùa như bình thường trên thung lũng ở các cánh đồng trên đồi.”

“Nhưng việc này sẽ diễn ra như thế nào ạ?” Ronduin hỏi. Con nhớ là cha đã bảo bác trông ngựa đem toàn bộ ngựa lên các ngọn đồi. Một người không thể cày và gieo trồng toàn bộ các cánh đồng trên đó và còn phải chăm sóc cho các con ngựa ở các chuồng ngựa trên cao nguyên.”

Nhà Vua gật đầu. “Tất cả những điều con nói đều đúng,” ông nói. “Ngay trước khi Ngài Andrew chèo con thuyền xanh vào thị trấn, chúng ta đã lên kế hoạch cho việc chúng ta sẽ làm, nếu các cánh đồng vẫn ngập trong nước cho đến thời gian gieo trồng. Chúng ta đã quyết định rằng một số người dân trong thị trấn sẽ được chở đến những ngọn đồi dưới chân núi bằng thuyền trước khi nước xuống quá thấp không thể đi thuyền nữa. Khi họ đã sẵn sàng đi, họ sẽ đốt một đống lửa hiệu thật lớn ở gần nhà của bác Ricard. Khi họ lên đường tới những chân đồi, họ sẽ đốt đống lửa hiệu thứ hai gần ngôi làng.”

“Đó sẽ là tín hiệu cho chúng ta ạ?” Ronduin hỏi.

“Đó thực ra là một tín hiệu cho ông Roland,” Nhà Vua trả lời. “Nhưng ông ấy không thể thấy ngọn lửa này từ chỗ trang trại của ông bởi vì rừng thông nhỏ cao vút. Nhưng, bằng cách nào đó ông ấy phải biết được họ đã sẵn sàng để đưa người tới những ngọn đồi dưới chân núi. Ông Roland sẽ rất nóng lòng để dẫn các con vật xuống những ngọn đồi dưới chân núi bởi vì lũ bò và cừu đang hết cỏ khô được dự trữ cho mùa đông trên trang trại. Nhưng, ông ấy không thể đi cho đến khi con đường đủ khô ráo. Và, ông ấy không thể đi cho đến khi ông biết được là ông sẽ gặp nhiều người ở đó để có thể giúp ông chăm sóc lũ bò và cừu. Ông ấy sẽ để lại các con vật cho đội gieo trồng vì ông phải quay trở lại trang trại để chăm sóc lũ gà. Và, có thể ông ấy còn có những con bò không thể đi theo xuống được vì chúng đã gần đến ngày sinh ra những con bê con. Ông ấy cần biết được mọi người đã đến được các ngọn đồi dưới chân núi chưa để chăm sóc cho các con vật, để rồi ông ấy có thể nhanh chóng trở lại trang trại.”

Ronduin cẩn thận lắng nghe. Ngay lập tức cậu biết rằng khi cậu thấy khói từ ngọn lửa gần nhà bác Ricard, thì lâu đài cần phải gửi tín hiệu đến ngay cho ông Roland bằng cách đốt lửa hiệu tại lâu đài.

“Vậy là, con sẽ quan sát chờ ngọn lửa hiệu đầu tiên. Rồi chúng ta sẽ đốt lửa hiệu của mình để ông Roland có thể thấy được phải không ạ?”

“Đúng vậy,” Nhà Vua trả lời. “Con còn nhớ khi chúng ta làm việc trên mái nhà trong những trận mưa không? Những người làm cũng đã mang những đống củi lên chỗ tháp canh mà ông Roland có thể dễ dàng thấy được từ trang trại. Nó có mái làm bằng đá, vì vậy nó là một nơi an toàn để đốt lửa.”

Nhà vua bước tới rìa của ban công và chỉ qua sân lâu đài đến chỗ tháp canh gần với trang trại trên đồi nhất. “Chúng ta có thể nhanh chóng đốt cháy đống củi để ông Roland thấy, ngay khi chúng ta thấy khói từ ngọn lửa gần nhà bác Ricard,” cha nói.

Bây giờ Ronduin nhớ lại tất cả các tin nhắn mà cậu đã mang từ lâu đài đến cho ông Roland. Đây sẽ là một tin nhắn không lời và không có bánh. Thay vào đó, nó sẽ là một ngọn lửa và có rất nhiều khói. Và nó sẽ là tin nhắn quan trọng nhất trong tất cả những tin nhắn mà cậu đã từng mang đi.

“Con nghĩ con có thể thấy thị trấn rõ nhất từ phòng khách hoặc từ phòng con,” Ronduin nói. “Nhưng, có khả năng là ông Roland sẽ đốt ngọn lửa của ông ấy đầu tiên,” cậu nói tiếp. “Và con có thể thấy nó từ cửa sổ tầng ba của tháp canh đó. Vì vậy, con nghĩ con nên chạy qua chạy lại giữa những nơi này ở tầng ba.”

“Đó đúng là những gì cha đang nghĩ,” cha cậu nói. “Ngay khi con thấy khói, hãy đi đến nhà bếp và báo với Bà Bếp Agnes. Bà ấy luôn ở đó và mẹ và cha sẽ vào kiểm tra với bà thường xuyên khi cha mẹ đến và đi trong lúc làm các công việc của mình. Cha mẹ có rất nhiều việc phải làm, lấy củi, nước và thực phẩm. Tuy vậy, bây giờ chắc con đã đói rồi. Cha con mình cùng đi ăn cháo nào.”

***

Sau khi ăn xong cháo, Ronduin đi lên tầng ba ở chỗ tháp canh gần trang trại nhất. Cậu ở xa so với chỗ mà cậu đã thỏa thuận sẽ gặp mẹ, nơi tầng hai trên đường xuống sảnh ăn. Ronduin thở dài. Cậu lấy Quả Táo ra khỏi túi và nói, “Tớ xin lỗi nhé Quả Táo. Hôm nay không được tung hứng rồi. Chúng ta phải quan sát chờ ngọn lửa và chúng ta không thể đi đến nơi gặp gỡ bí mật được.”

Ronduin nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ hướng về phía ngọn đồi có trang trại. Những đám mây bay lượn trên bầu trời và những gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt nước đang bao phủ các cánh đồng. Xa xa trên ngọn đồi, cậu có thể thấy những con bò đang gặm cỏ. Cậu thấy ông Roland bước ra khỏi trang trại và rồi lại đi vào bên trong. Ông Roland trông không có vẻ gì là ông đang chuẩn bị hoặc đang đốt một ngọn lửa hết.

Ronduin vẫn đang mang sợi dây nhảy của mình quanh eo. Bây giờ cậu cởi nó ra. Cậu vừa nhảy vừa đọc lại bài vè “Cháo Đậu”. Rồi cậu nhảy cách hai số rồi ba số rồi bốn số. Rồi cậu bắt đầu nhảy cách năm số. Cậu nhảy được đến hai mươi lăm thì cửa mở ra và mẹ cậu bước vào. Bà lấy ra ba quả banh tung hứng từ trong túi và, không nói lời nào, tung hứng chúng trong vài phút. Rồi bà bắt lấy chúng và nói, “Có vẻ như mẹ con chúng ta đã có một nơi mới để học các bài học tung hứng bí mật rồi.”




Photo by Evie Fjord on Unsplash

Chương 29 – Dấu Hình Vô Cực

Hoàng Hậu bước đến chỗ cửa sổ và nhìn ra ngoài về phía ngọn đồi của ông Roland. Ronduin đến chỗ mẹ và hai mẹ con cùng nhau quan sát một con bò đang bước đi chậm chạp ngang qua sườn đồi.

“Con bò ở xa quá, nên mẹ không thể nói chắc được, nhưng nhìn cách nó di chuyển, mẹ đoán con bò đó sẽ sớm sinh một con bê con,” Hoàng Hậu nói.

“Bây giờ nó đang nằm xuống kìa mẹ,” Ronduin nói.

“Một vài con bò nghỉ ngơi thường xuyên hơn khi chúng gần đến thời điểm sinh con,” Hoàng Hậu vừa nói vừa thò tay vào túi và lấy ra một nắm vải lụa.

“Bây giờ,” bà nói, “con sắp phải đi đến phòng khách để trông chừng khói từ nhà bác Ricard. Vì vậy, hãy bắt đầu bài học của con ngay thôi.”

Ronduin quan sát khi mẹ tách rời túm vải nhỏ và làm lộ ra ba mảnh vải vuông bằng lụa nhẹ nhàng. Hai cái màu đỏ và một cái màu xanh.

“Bước đầu tiên là học tung hứng với những mảnh vải lụa vuông này,” bà nói.

“Không phải là những quả banh tung hứng ạ?”

“Chưa đến lúc con ạ,” mẹ cậu trả lời. Bà tung mảnh vải vuông đỏ lên không trung và để nó từ từ rơi xuống chân bà.

Ronduin nhặt mảnh vải lụa đỏ, ném nó lên và quan sát nó bay rồi rơi xuống nền đá.

“Những quả banh tung hứng bay rất nhanh,” Hoàng Hậu nói. “Khi chúng ta tung hứng với vải lụa, mọi thứ chuyển động chậm hơn nhiều bởi vì lụa bay lơ lửng trong không khí và chúng ta có nhiều thời gian hơn để tập. Khi mẹ còn nhỏ mẹ đã thử tung hứng với những quả banh tung hứng của Bác Cedric. Mẹ đã luyện tập suốt một mùa đông trong khi bác ở xa. Mẹ đã hi vọng mẹ có thể học được trước khi bác quay lại vào mùa xuân tiếp theo. Nhưng, khi mẹ gặp Bác Cedric lần tiếp theo, mẹ vẫn gần như đánh rơi tất cả banh tung hứng xuống sàn và phải nhặt chúng lên lại. Rồi bác chỉ cho mẹ cách tung hứng với những mảnh vải lụa vuông lớn, bồng bềnh. Khi mẹ quay lại sử dụng những quả banh tung hứng, mẹ thấy mẹ đã khéo léo hơn rất nhiều so với mẹ lúc trước. Sau đó thì mẹ học rất nhanh.”

“Đầu tiên chúng ta sẽ luyện tập những bước căn bản,” mẹ Ronduin nói. Bà bước qua cửa sổ nơi đã có một lớp bụi trên bậu cửa sổ. Bà dùng ngón tay của mình vẽ lên lớp bụi.

“Đây là dấu hình vô cực,” bà vừa nói vừa tiếp tục đưa ngón tay vòng quanh rồi vòng quanh theo một hình trông như thế này

Thế là Ronduin đưa ngón tay lần theo dấu hình vô cực mà mẹ vừa tạo ra. Bậu cửa sổ đá trơn nhẵn có cảm giác lạnh khi chạm vào, nhưng rồi nó ấm dần lên khi ngón tay cậu di chuyển theo hình số 8 nằm ngang hết lần này đến lần khác. Có điều gì đó về hình dạng này khiến cậu muốn tiếp tục, đi vòng qua rồi vòng lại rồi lại vòng qua.

Mẹ của Ronduin kiên nhẫn đợi cho đến khi cậu dừng việc tô đi tô lại dấu hình vô cực đó.

“Bây giờ,” bà nói, “con đã hiểu rõ hình dạng này. Bước tiếp theo là học cách làm một hình như thế mà trong không khí trước mặt chúng ta bằng một mảnh lụa. Đây, Ronduin, con lấy mảnh vải vuông đỏ này và mẹ sẽ sử dụng một mảnh vải vuông xanh.” Bà đặt mảnh vải vuông đỏ còn lại vào túi mình.

Hoàng Hậu bắt đầu ném và bắt mảnh vải lụa xanh theo dấu hình vô cực. “Con tạo dấu vô cực trước người con với chữ x ngay chính giữa,” bà nói. “Nó trông như thế này,” bà vừa nói vừa làm mẫu bằng cách ném cái mảnh khăn qua người bằng tay phải và ném nó bay lên cao hơn vai trái của mình. Bà đợi cho đến khi nó rơi xuống tay trái. Rồi bà bắt lấy nó và ném nó từ khoảng giữa người lên phía tai phải của mình.

“Mẹ sẽ liên tục làm như thế này,” bà nói, “trong khi con thử một hình dạng tương tự bằng mảnh vải hình vuông của con.” Ronduin giữ cái khăn ở chỗ gần giữa người mình và ném nó lên bằng tay phải hướng về phía tai trái của cậu. Nó bay cao hơn ý định của cậu và cậu với lên để bắt nó bằng tay trái của mình. Cậu dừng lại và mẹ cậu nói, “con hãy ném nó ngay khi nó rơi vào tay con mà đừng dừng lại, và khi nó bay lên cao rồi thì cố đợi để cho nó rơi xuống tay con thay vì với tay lên chụp nó.”

Ronduin luyện tập một lúc. Cậu có thể thấy dấu hình vô cực trong hình dạng đi lên và đi xuống của mảnh vải lụa. Cảm giác cậu đã có khi cậu lần ngón tay theo dấu hình vô cực trên bậu cửa sổ quay lại. Có vẻ như cậu đã bị rơi vào một thứ gì đó mà không rời ra được.

Cậu bắt đầu suy nghĩ về điều này, về việc làm thế nào mà cậu đã đi vào một khuôn mẫu huyền bí, không dứt. Cậu thử hỏi làm thế nào mà một việc như thế có thể xảy ra. Rồi, bất ngờ, mảnh lụa đỏ rớt xuống sàn nhà.

“Mẹ nghĩ đã đến lúc con đi trông chừng khói từ chỗ phòng khách rồi đấy,” mẹ cậu nói. “Và mẹ lẽ ra nên gặp cha con trong nhà bếp trước khi cha mẹ đi lấy nước. Mẹ nghĩ, nói chung, chúng ta nên tránh luyện tập trong phòng khách vì cha con rất hay vào trong đó. Nhưng, mẹ biết cha mẹ sẽ bận rộn, vì vậy, con cứ thoải mái luyện tập trong khi con quan sát khói bên ngoài cửa sổ nhé.”

“Vậy chúng ta sẽ không luyện tập với cả ba mảnh vải lụa trong ngày hôm nay ạ?” Ronduin hỏi.

“Trở nên nhuần nhuyễn với chỉ một mảnh vải lụa là bước đầu tiên,” Hoàng Hậu nói. “Về lâu dài, con sẽ vui vì con đã dành thời gian để luyện tập thành thạo việc này.”

***

Các bạn cũng có thể học cách tung hứng, bắt đầu với mảnh vải nhẹ chẳng hạn như lụa. Nếu các bạn không có vải nhẹ, các bạn có thể sử dụng một thứ gì khác mà không có trong thế giới của Ronduin – như một túi ni lông đựng thực phẩm mà bạn có thể cắt thành hai mảnh. Chuyên gia tung hứng, Jonah Balin, sẽ chỉ cho bạn cách làm trong video này:

Những câu hỏi dành cho phụ huynh và giáo viên

Tác giả đăng chương 29 vào đầu tháng 6 năm 2020. Tác giả đã cam kết đăng các chương truyện trong khoảng thời gian trẻ em bị kẹt ở nhà. Hiện nay, nhiều đất nước đang thực hiện các bước để mở cửa các khu vực công cộng. Điều này đang diễn ra khi năm học sắp kết thúc ở nhiều nước bắc bán cầu.

Vì vậy, sau đây là một vài câu hỏi tác giả hi vọng mỗi người trong các bạn sẽ trả lời:

  • Các bạn muốn câu chuyện này tiếp tục trong bao nhiêu tuần hoặc bao nhiêu tháng nữa?
  • Nếu bạn là một giáo viên đang kết thúc năm học cùng với lớp học, bạn có khuyến khích các gia đình tiếp tục đọc câu chuyện trong suốt mùa hè tới cho trẻ?
  • Nếu bạn là một phụ huynh ở vùng bắc bán cầu, có khả năng bạn sẽ ít đọc truyện cho các con bạn trong suốt mùa hè không?
  • Trên hết, các mong muốn của bạn đối với tương lai của câu chuyện Hoàng Tử Bí Mật là gì?

Nếu tác giả tạo một tài khoản Instagram dành cho các hoạt động/ hình ảnh minh họa của trẻ liên quan đến chuyện Hoàng Tử Bí Mật, các bạn có đăng gì đó lên không?

Các bạn có thể gửi email cho tác giả tại địa chỉ Kallsup@aol.com. Vui lòng ghi Secret Prince (Hoàng tử Bí Mật) ở phần tiêu đề.

Cảm ơn ý kiến phản hồi của các bạn.





Photo by Alexander Schimmeck on Unsplash

Chương 30 – Cái Gì Đi Lên Phải Đi Xuống

Ronduin nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, qua những cánh đồng ngập nước hướng về khu rừng, về phía nhà của Mirabel bị che khuất sau những rặng cây. Cậu nhìn lên bầu trời trên khu rừng để tìm kiếm cột khói bốc lên từ một đống lửa lớn, nhưng cậu không hề thấy khói, thậm chí là một làn khói mỏng bốc lên từ ống khói.

Rồi Ronduin nhìn chăm chú vào những hình ảnh phản chiếu trên mặt nước của những đám mây nhỏ bồng bềnh. Cậu phát hiện ra ngọn của những bụi rậm nhô lên khỏi mặt nước, dọc theo những con đường đi qua các cánh đồng giờ vẫn đang bị ngập trong nước.

Ronduin thở dài rồi cậu mỉm cười. Đã nhiều tuần rồi kể từ lần đầu tiên cậu nhìn chăm chú ra ngoài cánh cửa sổ này, trông vào một thế giới có mưa và nhiều mưa hơn nữa, và nước lụt đã dâng lên thậm chí cả khi cơn mưa đã ngớt. Cậu nhớ đã trông chừng chờ Ngài Andrew và con thuyền xanh. Và cậu nhớ đã vẫy tay chào tạm biệt con thuyền chở đầy dân làng đưa họ quay về nhà.

Hai con vịt bay vào khung cảnh cậu đang nhìn và hạ cánh ở gần cửa sổ. “Các cậu sẽ không thể bơi lội trong nước gần lâu đài lâu hơn nữa đâu,” Ronduin nói với những con vịt. “Nước đang rút xuống rồi.”

Rồi Ronduin quay lưng lại phía cửa sổ. Cậu nhìn thấy cái kệ cao nơi để cuốn sách lớn mà cha cậu đã đọc ở cái bàn lớn. Cậu để ý thấy bức tranh của Vua Ronduin, cái rương đựng đồ may vá của mẹ cậu, và lò sưởi nơi cậu thường bỏ thêm củi vào để giữ cho lửa không bị tắt. Hôm nay, không có lửa cháy trong lò sưởi. Thay vào đó là một đống tro phủ lên một thanh củi đã cháy đen và nguội lạnh.

Ronduin lấy Quả Táo ra khỏi túi mình và đặt bạn lên cái bàn nhỏ đã từng một lần có một trận lụt nhỏ từ rượu táo.

“Tớ xin lỗi là cậu vẫn chưa được tung hứng,” Ronduin nói với Quả Táo. “Nhưng cậu sẽ được tung hứng sớm thôi và cậu sẽ rất thích nó. Cậu phải bay trong không khí theo dấu hình vô cực. Tớ sẽ làm thêm hai người bạn mới cho cậu, một bạn túi ném màu vàng tên là Quả Lê và một bạn túi ném màu tím tên là Quả Mận. Nhưng bây giờ cậu có thể nhìn tớ tạo ra dấu hình vô cực với mảnh vải lụa đỏ này. Nhìn kỹ rồi thì cậu sẽ học được cách để làm giống như thế.”

Ronduin kéo mảnh vải lụa đỏ ra khỏi túi mình. Cậu dùng tay tung nó lên khoảng ngang tai trái cậu, để cho nó lơ lửng trong không trung rồi rơi xuống tay trái, cậu chụp lấy nó và tung nó lên gần tai phải. Sau khi bắt được miếng vải lơ lửng rơi xuống bằng tay phải, cậu bắt đầu lại.

Khi Ronduin luyện tập, cậu học được rằng việc ném đó khó như thế nào. Cậu học được rằng cậu không nên bắt lấy mảnh vải lụa lơ lửng rơi xuống trong không khí quá nhanh hay quá chậm. Cùng lúc ấy, cậu nhận ra rằng đợi quá lâu sẽ làm cho nhịp điệu nhịp nhàng của cậu trở nên lộn xộn.

Cậu luyện tập một hồi lâu, rồi cậu nhớ ra là cậu phải trông chừng cột khói. Cậu đặt mảnh vải lụa lên bàn cạnh Quả Táo và bước ra chỗ cửa sổ. Cậu nhẹ cả người khi thấy bầu trời vẫn xanh trong.

“Tớ nghĩ tớ nên quay mặt ra chỗ cửa sổ trong khi tớ tung hứng,” cậu nói với Quả Táo. “Bằng cách đó, nếu có khói xuất hiện, tớ sẽ trông thấy ngay lập tức.”

Ronduin cầm mảnh vải lụa đỏ lên và bắt đầu lại. Lần này cậu nhìn ra phía cửa sổ trong khi cậu tung hứng. Cậu có thể thấy mảnh lụa, và cùng lúc đó, ở đằng xa, cậu cũng có thể thấy cánh rừng bao quanh nhà của Mirabel. Cậu giữ cái nhìn của mình ổn định và cậu lặp đi lặp lại những từ: “ném…trôi…bắt, ném…trôi…bắt.” Rồi đột nhiên những từ mới với cùng nhịp điệu đó nảy ra trong đầu cậu và cậu thấy mình đang đọc:

Cháo đậu nóng

Cháo đậu lạnh

Cháo đậu ở trong nồi

Chín ngày liền. Cậu phải đọc các từ “ở trong nồi” rất nhanh trong một nhịp, để tạo ra đúng nhịp điệu cậu đang tập tung hứng.

Cháo đậu nóng

Cháo đậu lạnh

Cháo đậu ở-trong-nồi

Chín ngày liền

(“Pease porridge hot

Pease porridge cold

Pease porridge in the pot

Nine days old”)

Ronduin tạo ra cái dấu hình vô cực với mảnh lụa đỏ khi cậu đọc những từ này thành tiếng. Cậu cảm thấy mình rơi vào một cảm giác vô tận, như thể cậu có thể tiếp tục mãi mãi, êm ả, dễ dàng. Cậu đã thành thạo trò khéo mới, nhưng cậu không dừng lại để nghĩ về thành tựu của mình. Cậu vẫn tiếp tục tung lên, để cho mảnh lụa trôi lơ lửng và bắt lấy nó, và tung nó lên lần nữa. Trong khi cậu làm việc này, cậu cũng trông chừng xem có bất kỳ làn khói nào bay lên phía trên những rặng cây không.

***

“Đây là ngày cuối cùng chúng ta gửi những bình nước vào thị trấn,” Mirabel nghĩ thầm khi cô kéo sợi dây thừng để kéo xô nước lên. “Sau khi con thuyền rời đi để đến chỗ những ngọn đồi dưới chân núi, mình sẽ chỉ phải kéo nước cho Mẹ, Adelaide, bé Elspeth, anh Rowan và mình. Cha và Ngài Andrew sẽ chèo con thuyền xanh đến những ngọn đồi. Bác thợ bánh và gia đình bác sẽ về lại thị trấn. Ở đây sẽ rất yên tĩnh. Có thể nó sẽ rất yên tĩnh vào các buổi sáng nên mình có thể chạy và chạy vòng quanh ngôi nhà.”

Xô nước đã lên đến miệng giếng nơi Mirabel để nó nằm nghỉ trên cái thành bằng đá. Cô nhìn anh trai mình, Rowan đang chẻ củi khi cô cho hai tay mình nghỉ ngơi. “Mình đoán là đôi tay của anh cũng đã mỏi rồi,” cô nghĩ. Mirabel đổ nước từ xô vào những cái bình cuối cùng cô cần phải đổ đầy.

Ronwan dừng lại và dùng tay áo để lau mồ hôi trên trán. Cậu thấy Mirabel đang nhìn về phía mình và gọi lớn, “Này Mirabel! Em có thể đến đây một chút không? Nếu em có thể chẻ củi, thì anh có thể mang đống củi đã chẻ đến chỗ bãi rào chăn dê nơi chúng ta sẽ đốt một đống lửa hiệu lớn.”

Mirabel bước tới chỗ anh Rowan và anh đưa cho cô cái rìu.

“Anh nghĩ em có thể làm được việc này,” cậu nói “Em rất khỏe.”

“Tất nhiên em có thể làm được rồi,” Mirabel nói, “nhưng em đã nói với mẹ là em sẽ đào xới đất trong vườn và nhổ cỏ vì đất đã sẵn sàng để gieo trồng. Em nói với mẹ là em sẽ làm việc đó ngay sau khi em đổ đầy các bình nước.”

Mirabel nhận ra trong khi mình nói điều này, thì cùng lúc cô cũng cảm thấy tò mò. Trước đây cô chưa bao giờ chẻ củi. Cảm giác giơ rìu lên, vung nó qua đầu, hạ nó xuống chẻ đôi một thanh củi chỉ bằng một nhát bổ sẽ như thế nào nhỉ?

“Em sẽ thử,” cô nói.

“Đầu tiên, em hãy thử vung rìu một cái đã,” Rowan nói. “Đừng bổ vào củi quá mạnh, chỉ đụng nhẹ vào nó thôi. Làm vậy để chắc chắn là em đã vung rìu an toàn và nó sẽ không đi quá đà và bổ vào chân em.”

Anh Rowan đưa cho Mirabel cái rìu. Cô nhìn vào thanh củi mà anh Rowan đã để ngay ngắn trên một gốc cây lớn luôn được dùng làm cái đế để chẻ củi. Cô ngay lập tức nhận ra là để củi như thế này thì quá cao đối với cô. Nhưng cô không để điều đó ngăn cản mình. Cô lấy thanh củi ra khỏi gốc cây và để nó đứng trên nền đất kế bên gốc cây.

“Em biết có cách chẻ củi không?” anh Rowan hỏi.

Mirabel trả lời. “Em đã nhìn cha và mẹ chẻ củi từ khi em còn nhỏ xíu bằng bé Elspeth.”

Mirabel biết cách cầm cái rìu ở cả hai đầu của cán gỗ. “Đây là lần vung rìu thử của em,” cô nói.

Mirabel giơ rìu lên qua vai. Vung tay lên thật chậm và giơ rìu lên cao trong không trung, và khi cô cẩn thận hạ lưỡi rìu sắc xuống, cô lùi cả hai tay xa khỏi lưỡi rìu. Cô đã từng nhìn cha, mẹ và anh Rowan lùi cả hai tay cùng nhau như thế này. Bây giờ cô ngạc nhiên khi cảm nhận thấy rằng khi hai tay lùi ra xa khỏi lưỡi rìu, phần đầu sắc có cảm giác nặng hơn. Cái rìu hạ xuống nhanh hơn cô nghĩ.

“Khi em vung rìu thật, sử dụng cổ tay của em để vặn lưỡi rìu ngay trước khi nó bổ vào khúc củi,” Rowan nói, dùng hai tay của mình để minh họa điều anh nói. Một tay để thẳng và tay còn lại diễn tả chuyển động của cái rìu chẻ xuống thành một đường xiên.

Mirabel gật đầu và trông rất quyết tâm. Cô vung rìu qua vai với hai bàn tay tách ra nhau, rồi xích hai tay lại gần nhau ở đầu xa lưỡi rìu khi cô thêm tốc độ và lực vào cái vung rìu bổ xuống. Lưỡi rìu bổ vào khúc củi ở gần cạnh phía ngoài. Cú bổ chẻ được khúc củi, nhưng không bửa nó ra hết. Mirabel nhớ đã thấy điều này xảy ra và cô biết phải làm gì. Cô kéo lưỡi rìu ra, và với một nhát bổ nhanh chóng, dứt khoát, đưa rìu thẳng vào nơi đã chẻ ra lần đầu. Lần này một thanh củi nhỏ hơn bửa ra khỏi khúc củi ban đầu.

Mirabel mỉm cười. Rowan cũng mỉm cười.

“Bây giờ em có thể chẻ củi rồi,” Rowan nói, “có lẽ cha và mẹ sẽ để anh đến chỗ những ngọn đồi dưới chân núi cùng với con thuyền xanh. Anh đã đủ lớn để giúp gieo trồng trên các cánh đồng. Nếu cha và mẹ thấy em có thể làm tất cả các công việc của anh, thì sẽ có nhiều khả năng cha mẹ cho anh đi hơn.”




Photo by Elodie Oudot on Unsplash

Chương 31- Lắng Nghe Trong Màn Đêm

Mirabel với lên bậc cầu thang ngay trên đầu. Đó là bậc cầu thang yêu thích của cô trên cầu thang dẫn lên gác xép. Nó cong hơn phần lớn các bậc thang còn lại, nó từng là cái cành của một cây sồi. Có hai cục gồ lên ở hai đầu, mỗi đầu một cục, là phần còn lại của các cành nhánh đã được cắt đi gần hết.

Bây giờ, khi Mirabel dùng bậc thang gồ ghề để đu người lên phía trên, cô cảm nhận được sức nặng ở cánh tay, gợi nhớ rằng cô đã dùng hầu hết thời gian trong ngày để kéo nước, chẻ củi và mang những ôm củi đầy đến đống củi ở bãi rào chăn dê. Đống củi này sẽ sớm được đốt lên như là một đống lửa hiệu, nhưng không phải tối nay.

Đôi mắt của Mirabel đã nhắm nghiền ngay khi cô nằm xuống giữa Adelaide và bức tường làm bằng phiên liếp chỉ cao ngang người. Cô gạt các cọng rơm ra khỏi mặt mình, nhẹ nhàng vòng tay ôm cô em gái đang ngủ và cảm thấy mình đang trôi vào một giấc mơ.

Trong giấc mơ cô trèo lên cái cây yêu thích của mình, đó là cây sồi ngay trước nhà, nơi mà từ những cành cây cao nhất, cô có thể nhìn thấy tới tận lâu đài. Cô thấy những cánh đồng ngập trong nước và trang trại trên đồi nhô lên phía trên bên tay phải của lâu đài. Cô không thể nhìn thấy trang trại, vì nó bị rừng thông cao vút che mất. Tuy nhiên, cô có thể nhìn thấy cái chuồng ngựa lấp ló ở khu rừng thấp hơn của ngọn đồi.

Mirabel trôi khỏi giấc mơ và đi vào một giấc ngủ sâu hơn. Cô không biết cô đã ngủ bao lâu cho đến khi cô bị đánh thức bởi tiếng gió rít.

“Chúng ta không thể đốt lửa vào ngày mai nếu gió cứ tiếp tục nổi lên,” cha cô nói. Mirabel lăn ra xa Adelaide và nhìn qua tấm phiên liếp ở rìa gác xép.

Một ngọn nến chiếu sáng những khuôn mặt của những người lớn đang ngồi quanh bàn, mẹ cô, cha cô, Ngài Andrew, bác thợ bánh, và mẹ của cặp sinh đôi đang bế một trong hai bé nằm ngủ trong tay bà.

“Ta nghĩ chúng ta có nhiều nhất ba ngày, hoặc có thể là bốn ngày, trước khi nước xuống quá thấp không còn có thể di chuyển bằng thuyền,” Ngài Andrew nói.

“Nếu nước xuống thấp, con thuyền có thể đi trên cái hồ rồi sau đó mới lên con sông,” mẹ Mirabel nói.

“Nhưng nước vẫn phải đủ sâu để thuyền đi được trên con đường dẫn đến hồ,” mẹ của cặp sinh đôi lên tiếng.

“Chúng tôi sẽ sẵn sàng về nhà vào sáng mai.” bác thợ bánh nói. “Vì nước đang rút, chúng tôi có thể ở các phòng trên lầu để có thể sẵn sàng dọn dẹp tầng một và lò làm bánh mì ngay khi nước rút hẳn. Tôi rất tiếc tôi không thể đi cùng mọi người đến giúp gieo trồng ở các cánh đồng ở các ngọn đồi dưới chân núi. Tôi cũng không thể cho Garrick đi được. Tôi cần bạn ấy ở lò làm bánh để giúp rửa sạch bùn do nước lụt mang vào.”

“Chúng ta đã đủ người làm ở trên thuyền,” Ngài Andrew nói. “Chúng ta sẽ chừa chỗ trống trên thuyền cho một người chạy giỏi, hoặc hai người, nếu đó là trẻ con. Một khi đống lửa của chúng ta được đốt lên, ta sẽ cho bọn trẻ trèo lên cây sồi cao để quan sát đống lửa hồi đáp của ông Roland. Nếu ông ấy không đốt lửa hiệu, sau khi lâu đài phát đi tin nhắn là đống lửa của chúng ta đã đốt lên, điều đó có nghĩa là ông ấy cần giúp đỡ.”

“Nếu chúng ta thấy rằng ông ấy cần giúp đỡ, chúng ta cần phải đưa ai đó đi với chúng ta. Ai đó có thể chạy qua con đường dưới chân đồi rồi chạy lên con đường dẫn đến trang trại lên đồi.”

“Tại sao ông ấy có thể cần giúp đỡ?” mẹ của cặp sinh đôi hỏi.

“Khi ta chèo con thuyền lên trang trại trên đồi để thăm ông Roland, ông ấy và ta đã nói chuyện về việc gì sẽ xảy ra nếu cơn lụt kéo dài quá lâu đến nỗi chúng ta không thể gieo trồng ở các cánh đồng cạnh lâu đài. Ông ấy nói nếu chúng ta phải đợi lâu như vậy, trang trại trên đồi sẽ bị cạn kiệt và cỏ khô, ngũ cốc trên trang trại sẽ hết sạch. Các con vật sẽ cần phải di chuyển đến bãi cỏ mới mọc ở các ngọn đồi dưới chân núi.

Ông Roland nghĩ ông ấy có thể cần giúp đỡ bởi vì ông ấy có thể có các con vật sắp sinh con, hoặc một con vật bị bệnh. Với một người giúp, ông Roland có thể ở lại trên trang trại và người giúp có thể dẫn các con vật xuống các ngọn đồi dưới chân núi và đến bãi cỏ tươi.”

“Vậy nếu ông ấy đốt lửa hiệu thì có nghĩa là gì?” mẹ của Mirabel hỏi.

“Điều đó có nghĩa là ông ấy đã sẵn sàng để dẫn lũ bò và cừu đi và không cần sự giúp đỡ. Trong trường hợp đó, ông ấy sẽ gặp chúng ta ở các ngọn đồi dưới chân núi và để những con vật lớn ở lại với chúng ta rồi trở lại trang trại để chăm sóc lũ gà. Nếu chúng ta thấy lửa hiệu của ông ấy, nó có nghĩa là chúng ta có thể để người chạy ở lại đây và, thay vào đó, đưa một người làm khác đến cánh đồng với chúng ta.”

“Garrick và tôi sẽ làm công việc đốt lửa và trông chừng ngọn lửa hiệu thứ hai ở phía bên kia của ngôi làng,” bác thợ bánh nói. “Một khi con thuyền đầy những người làm, ngài chỉ hãy lo việc đi đến chỗ những ngọn đồi dưới chân núi.”

“Bây giờ chúng ta cần phải ngủ.” mẹ của Mirabel nói. “Ngày mai sẽ là một ngày bận rộn.”

Mirabel nằm thức trong bóng tối trong khi cô lắng nghe tiếng đi lại của mọi người đang rời khỏi bàn và đi ngủ. Tâm trí của cô nhớ về một ngày khi cô không lớn hơn Aladaide bao nhiêu. Cô nhớ lại việc đi bộ cùng cha qua những cánh đồng dẫn tới trang trại trên đồi. Họ đã trèo lên đồi đến một trang trại lớn làm bằng đá nơi ông Roland đã gặp họ và dẫn họ đến một chuồng ngựa. Ở đây, có năm con mèo con đang rượt đuổi nhau. Một con mèo con đã dừng lại và nhìn lên cô. Bé mèo có nhiều màu lông trộn lẫn với nhau, có lông đen ở lưng, các đốm lông màu cam trên người và ở ngực thì toàn lông trắng. Bé mèo dường như muốn nói “Bồng em lên đi.”

Mirabel rơi vào giấc ngủ khi nhớ lại niềm yêu thích cô đã có khi bế bé mèo trên suốt quãng đường đi về nhà.




Photo by eberhard grossgasteiger on Pexels.com

Chương 32 – Từ Cây Sồi Trông Ra

Ronduin đã thay quần áo trong bóng tối của buổi sáng sớm và giờ cậu đang đứng chỗ cửa sổ phòng ngủ, trên người là chiếc áo vải lanh đặc biệt của mình. Cậu chờ mặt trời hừng sáng trên bầu trời và chiếu sáng mặt nước vẫn trải dài từ lâu đài đến tận khu rừng.

***

Mirabel bước ra khỏi cửa vào trong bóng tối của buổi sáng sớm và đợi ở gốc cây sồi cao. Cô đợi đến khi những tia nắng đầu tiên chiếu sáng những cành cây phía trên cao rồi cô bắt đầu trèo lên.

***

Bây giờ Ronduin quan sát khi mặt nước sáng lên. Cậu chớp mắt ba lần khi nhìn thấy nó. Một khoảnh đất, chỗ cao nhất của ngọn đồi nhỏ đứng chính giữa những cánh đồng, đã nhô lên khỏi chỗ nước lụt.

“Ồ không!” cậu la lên. Cậu chạy ra khỏi phòng, không cầm lấy cái xô và bình nước. “Mình sẽ cho những con gà ăn sau,” cậu nghĩ. “Trước tiên, mình sẽ kiểm tra mực nước ở chỗ những bậc cầu thang trước khi mình nói với cha mẹ.”

***

Phóng tầm mắt ra xa qua những cành cây trên đỉnh của cây sồi cao lớn, Mirabel ngay lập tức biết rằng nước đã rút xuống. Ở đoạn giữa con đường từ khu rừng đến lâu đài, một ngọn đồi nhỏ đã nhô lên khỏi mặt nước trông giống như một hòn đảo nhỏ. Mirabel tuột xuống và chạy vòng quanh ngôi nhà. Thường thì cô là một đứa trẻ điềm tĩnh, nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy điều đã xảy ra đêm qua, cô gọi lớn hết mức có thể, “Mọi người thức dậy đi ạ. Hãy ra ngoài xem đi ạ!”

Trong vòng vài phút, Ngài Andrew, mẹ cô, cha cô, Rowan, Garrick, Adelaide bế theo em Elspeth, bác thợ bánh, cặp sinh đôi và bà mẹ tất cả đều chạy ra ngoài và, cùng với Mirabel, hết sức ngạc nhiên nhìn con thuyền xanh đã không còn trôi bồng bềnh nữa, mà đang nằm trên lớp bùn.

“Chúng ta phải hành động nhanh,” Ngài Andrew nói. “Nước đã rút xuống quá nhanh nên chúng ta phải chèo thuyền tới hồ nước trước khi nước rút khỏi con đường. Hôm qua chúng ta đã nghĩ là ta có thể đưa gia đình bác thợ bánh về thị trấn và rồi quay lại để đốt lửa hiệu và đón ông Ricard và Rowan. Nhưng bây giờ chúng ta cần một kế hoạch nhanh hơn.”

“Rowan và tôi đã sẵn sàng để đi với ngài ngay bây giờ,” bác Ricard nói. “Một khi con thuyền đến được chỗ cái hồ, chúng ta sẽ có đủ nước để chèo thuyền dù nước lụt đã rút đi hết đi nữa. Chúng ta có thể đi qua hồ rồi lên dòng sông để đến ngôi làng. Chúng ta có thể đợi trong làng chờ ông Roland có thời gian để đốt lửa hiệu của ông ấy, để báo với chúng ta rằng ông ấy đang trên đường xuống đồi.”

“Nếu chúng ta có thể đến làng trong sáng nay, chúng ta có thể báo với những người sẽ đi làm ở cánh đồng để họ chuẩn bị sẵn sàng lên đường vào sáng mai. Nếu chúng ta nhìn thấy lửa hiệu từ trang trại trên đồi, chúng ta sẽ đưa Lars theo. Cậu ấy khỏe, và biết rất nhiều về việc gieo trồng, nhưng cậu ấy không phải là một người chạy nhanh. Còn nếu chúng ta không trông thấy lửa hiệu, chúng ta sẽ đưa một hoặc hai người chạy giỏi đi cùng, để chạy đến chỗ ông Roland trợ giúp cho ông ấy.”

“Ngài Andrew, ngài và ông Ricard và Rowan có thể ngủ lại ở nhà chúng tôi đêm nay,” bác thợ bánh nói.

***

Ronduin đi vòng qua giàn giáo ở tầng ba và đi xuống cầu thang. Thậm chí ngay khi còn ở tầng ba, dựa vào tiếng vọng từ bước chân mình đã thay đổi, cậu có thể nói rằng có điều gì đó đã thay đổi ở tầng một. Cậu đi nhanh xuống các bậc thang và, khi đến nơi nhìn thấy được tầng một, cậu iật mình khi thấy các tấm ván, vốn là một bến tàu tạm cho con thuyền màu xanh, giờ đã nổi lên trên cao cách xa mặt nước. Nhìn xuống các bậc thang, cậu có thể thấy bình nước vẫn đặt ở chỗ bậc thang đánh dấu mực nước lên cao nhất. Bây giờ bình nước đó đã ở cách mực nước hiện tại khá nhiều bậc thang. “Mình phải nói với mẹ và cha là mực nước đang rút xuống nhanh, rất nhanh,” Ronduin nghĩ thầm, rồi quay lưng lại và nhanh chân chạy lên các bậc cầu thang.

***

Ngài Andrew quay sang Rowan và Garrick. “Ta nghĩ hai cháu đủ khỏe để đẩy con thuyền ra khỏi bùn,” ngài nói.

“Cháu cũng đủ khỏe để giúp ạ,” Mirabel nói, “và cháu nhẹ hơn nên cháu sẽ không bị ngập sâu xuống bùn.”

Mirabel cởi sợi dây cột thuyền ra và trèo lên hàng rào. Cô đi trên thanh rào thấp hơn còn tay thì vịn vào thanh rào trên cùng. Khi cô đến gần đuôi thuyền, cô trèo lên thanh rào trên cùng và nhảy vào trong thuyền. Rồi cô trèo ra ngoài con thuyền, bước xuống bùn, và bắt đầu kéo con thuyền xuống nước, cùng lúc đó thì Garrick và Rowan đẩy từ phần mũi thuyền. Từng chút một, cả ba kéo và đẩy con thuyền xanh cho đến khi nó trôi bồng bềnh trên mặt nước. Mirabel trèo vào lại con thuyền và cột nó vào một cái cây để nó không bị trôi đi mất.

Khi Mirabel quay trở lại bằng cách đi men theo hàng rào, cô để ý thấy những người lớn đang tập trung trò chuyện. Cô đã bỏ lỡ phần lớn cuộc trò chuyện, nhưng giờ thì cô nghe mẹ cô nói, “Ở đây chúng tôi sẽ ổn không cần sự giúp đỡ. Tôi có thể chẻ củi và kéo nước.”

“Nhưng, con là người sẽ chẻ củi trong khi anh Rowan đi vắng ạ,” Mirabel lên tiếng ngay trước khi nhảy khỏi hàng rào.

“Mirabel, mọi người đang nói về việc con có thể chạy nhanh như anh Rowan,” cha cô nói.

“Và ta không chắc là chúng ta có thể tìm được một đứa trẻ chạy nhanh như cháu trong làng,” ngài Andrew nói thêm.

“Ronduin cũng chạy nhanh như vậy ạ,” Mirabel nói. “Nhưng trang trại nơi bạn ấy sống thì cách xa con đường đi đến làng và mọi người sẽ không có thời gian đi đón bạn ấy.”

Mirabel để ý thấy cha cô và Ngài Andrew nhìn nhau mỉm cười, nhưng cô không biết tại sao hai người lại cười. Ngài Andrew nói, “đúng vậy, trang trại đó đúng là ở cách xa hơn đoạn đường chúng ta dám đi vào hôm nay.”

“Vì vậy,” cha Mirabel nói, “chúng ta muốn con đi với chúng ta vào trong làng. Nếu chúng ta nhìn thấy lửa hiệu của ông Roland, con có thể ở lại làng và giúp đỡ ở lò bánh mì cho đến khi mặt đất đủ khô ráo để đi bộ trở về nhà. Nhưng, nếu chúng ta không thấy lửa hiệu, điều đó có nghĩa là ông Roland cần giúp đỡ. Khi đó con sẽ đi với chúng ta đến những ngọn đồi dưới chân núi vào sáng mai và con và anh Rowan sẽ thay thế chỗ của anh Lars trên thuyền. Khi chúng ta đến được chỗ chân đồi, hai con sẽ chạy lên trang trại trên đồi để giúp đỡ ông Roland.”

Đôi mắt của Mirabel mở to. Cô không kỳ vọng được giao trách nhiệm mới này, nhưng cô cảm thấy mình sẵn sàng làm bất cứ việc gì cần đến mình. “Con có thể đi rất nhanh ạ,” cô nói.

“Con hãy vào trong nhà,” mẹ cô nói. “Hãy gói một ít thức ăn và mẹ sẽ cho con mượn cái khăn choàng giữ ấm của mẹ.”

***

Ronduin đẩy cửa vào chỗ nhà bếp mới. “Cha ơi, Mẹ ơi, Bà Bếp Agnes ơi, nước đã rút xuống rất nhanh ạ. Con thấy một hòn đảo trên cánh đồng và thêm nhiều bậc thang khô ở tầng một ạ. Đó sẽ là hôm nay, con biết. Mọi người sẽ phải đưa con thuyền vào thị trấn trước khi nước xuống quá thấp đến nỗi không thể đưa nó đi được nữa. Con phải đi tới phòng khách và trông chừng lửa hiệu. À, trừ chuyện con vẫn chưa cho những con gà ăn.”

“Cha sẽ đi với con đến phòng khách,” cha cậu từ bàn ăn đứng lên và nói. “Cha phải tự mình trông thấy hòn đảo mà con nói.”

“Cháu vẫn chưa ăn gì đó,” Bà Bếp Agnes nói với Ronduin. “Bà sẽ mang bánh mì và phó mát đến phòng khách cho cháu và bà sẽ cho những con gà ăn.”

“Và mẹ sẽ chuẩn bị một chậu than hồng để đốt lửa hiệu của chúng ta,” Hoàng Hậu nói.

***

Khi mẹ của Ronduin, Hoàng Hậu, đang chuẩn bị một chậu than hồng để đốt lửa hiệu tại lâu đài, mẹ của Mirabel cũng đang bỏ than hồng vào một cái chậu. Mẹ Mirabel mang cái chậu than của bà ra bãi rào chăn dê. Mirabel đi theo mẹ, một tay ôm một túi đầy phó mát sữa dê và bánh mì. Đó là cái túi bằng len màu xanh dương đến từ lâu đài, tay kia cô cầm chiếc khăn choàng len ấm áp của mẹ.

Và rồi tất cả mọi việc diễn ra rất nhanh. Cha của Mirabel hai tay bồng hai em Elspeth và Adelaide. Ông đang chào tạm biệt hai em khi mẹ Mirabel đang đặt than hồng bên dưới đống củi và thổi mạnh vào chúng. Củi mồi khô để nhóm lửa bắt cháy trong tích tắc. Trong một khoảnh khắc, Mirabel thấy ngọn lửa nhỏ lướt lem lém trên củi. Rồi cô nghe thấy tiếng củi nổ tí tách và xì xì. Đột nhiên toàn bộ đống củi cháy bùng lên thành ngọn lửa lớn. Đống lửa nhanh chóng bốc lên cao và một đám khói bay cao lên bầu trời bên trên.

Rowan chạy vòng qua nhà để trèo lên cây sồi. Đứng gần bãi rào chăn dê, Mirabel nhìn ra phía căn nhà và thấy anh đang trèo lên những cành cây cao nhất.

***

Ronduin nhận ra những làn khói đầu tiên trước khi cha cậu nhìn thấy chúng. “Con nghĩ đó có thể là khói,” cậu nói.

“Cha không chắc nữa,” cha cậu nói. “Cũng có thể là đúng vậy. Nó chắc chắn đang bốc lên từ đúng chỗ đó. Chút xíu nữa thôi chúng ta sẽ biết.” Ronduin đang mặc chiếc áo vải lanh kỳ diệu của cậu. Cậu nắm lấy đường lai của cái áo trong khi cậu quan sát và chờ đợi.

Rồi, đột nhiên, một đám khói lớn bay lên theo sau làn khói ban đầu.

“Đó chắc chắn là lửa hiệu rồi ạ,” Ronduin nói.

“Chúng ta đi nào,” Nhà Vua lên tiếng. “Mẹ con nói sẽ gặp chúng ta ở chỗ tháp canh. Chắc bây giờ mẹ đã ở trên đó cùng với một chậu than hồng rồi.”

Ronduin đã học được cách di chuyển vòng qua giàn giáo rất mau lẹ, không nhanh giống như chạy, nhưng kiểu gì thì cũng rất nhanh. Bà Bếp Agnes đang rời khỏi ban công của nhà bếp khi cậu đi ngang qua đó. “Lửa hiệu được đốt lên rồi ạ,” cậu nói với bà và quay lại thì nhận thấy rằng cha cậu đang không đuổi kịp cậu.

“Con cứ đi nhanh trước đi, con trai,” cha cậu gọi với theo.

Ronduin lên đến đỉnh tháp canh và, mặc dù cậu thở không ra hơi, cũng cố hết sức để nói, “Lửa hiệu đã được đốt rồi ạ.”

Mẹ Ronduin chỉ vào chậu than hồng, và đưa cho cậu một cái xẻng. “Con có thể đốt lửa hiệu rồi đấy,” bà nói.

Ronduin nhìn thấy nơi mà những nhánh cây con được xếp bên dưới những cành cây lớn hơn. Đó là chỗ dành để bỏ than hồng vào. Cậu xúc hai xẻng than đầy đổ vào bên dưới những nhánh cây. Lúc này cha cậu đã đến nơi và ông đưa cho cậu cái ống bể. Với ba lần thổi thật mạnh, lửa đã bùng lên từ những cục than màu cam rực và đốt cháy những cành cây con. Ronduin cảm thấy có một cơn gió mạnh phía sau lưng cậu và rồi toàn bộ đống củi cháy bùng lên thành ngọn lửa lớn và khói bay lên trời.

“Nhìn kìa, đó là ông Roland,” Hoàng Hậu nói, khi bà nhìn thấy người nông dân già bước ra khỏi trang trại và nhìn chăm chú về hướng lâu đài.

***

“Ngọn lửa ở lâu đài đã được đốt rồi ạ,” Rowan ngồi ở trên ngọn cây sồi gọi với xuống.

Một tiếng hoan hô lớn vang lên từ Ngài Andrew và mọi người đang đứng xung quanh ngôi nhà nhỏ cũng vui mừng hoan hô cùng với ngài. Lửa hiệu của họ đã được những người ở lâu đài nhìn thấy và Nhà Vua và Hoàng Hậu cũng đã gửi tiếp tín hiệu đến trang trại trên đồi.

Ngay khi Rowan trèo xuống từ cây sồi, Ngài Andrew quay con thuyền lại. Rồi Mirabel và Rowan được đưa lên ngồi chỗ mũi thuyền. Phía sau hai đứa là Garrick, bác Ricard, cặp sinh đôi và cha mẹ hai em ngồi đầy kín con thuyền xanh. Ngài Andrew đẩy mạnh con thuyền khi ngài bước lên ngồi chỗ đuôi thuyền. Bác thợ bánh cầm hai mái chèo lên.

Đầu tiên tầm nhìn của Mirabel bị những người trên thuyền che mất. Nhưng rồi khi con đường uốn cong, trong một khoảnh khắc, cô có thể nhìn thấy rõ ngôi nhà của mình trong rừng. Cô có thể thấy Adelaide đang đứng cạnh mẹ và mẹ thì đang bồng em Elspeth. Và cô có thể thấy lửa đang cháy rực rỡ. Mirabel vẫy tay chào tạm biệt, mẹ cô và Adelaide cũng vẫy tay chào.




Photo by Deepu B Iyer on Pexels.com

Chương 33 – Lời Ru Trên Hồ

Bà Bếp Agnes đi lên tháp canh cùng với Ronduin và cha mẹ cậu để nhìn về trang trại trên đồi. Đống lửa cháy nóng đến nỗi tất cả mọi người đều đứng xa nó ra hết mức có thể.

“Ông Roland đã quay vào trong trang trại lại rồi,” Ronduin nói với Bà Bếp Agnes. “Có thể ông đang định đốt ngọn lửa của ông, nhưng có vẻ như ông sẽ không đốt nó ngay.”

“Ngài Andrew nói với ta rằng mọi người sẽ đợi tròn một ngày để đốt ngọn lửa hiệu thứ hai khi họ rời thị trấn để lên những ngọn đồi trên núi,” cha Ronduin nói. “Như mọi người đã biết, họ có thể thấy lửa hiệu từ trang trại trên đồi, nhưng rừng thông che ông Roland không cho ông ấy thấy bất kỳ ngọn lửa hiệu nào được đốt ở khu rừng hoặc trong thị trấn.”

“Tại sao ông Roland không đi bây giờ cùng với tất cả các con vật, khi ông biết rằng mọi người sẽ sớm có mặt ở các ngọn đồi dưới chân núi ạ?” Ronduin hỏi.

“Có thể là do ông ấy đang phải chăm sóc một con vật nào đó bị ốm,” Bà Bếp Agnes trả lời.

“Hoặc là một con bò đang đau đẻ, đang sẵn sàng để sinh con,” mẹ Ronduin nói.

“Hoặc là do ông, bản thân ông có một vấn đề gì đó khiến ông không thể đi xa được. Cha biết là thỉnh thoảng ông bị đau lưng,” cha Ronduin nói thêm.

“Tôi biết em trai mình rất rõ,” Bà Bếp Agnes nói. “Ông ấy rất yêu các con vật của mình và rất nóng lòng để đưa chúng xuống bãi cỏ mới ở chỗ các ngọn đồi.”

Nhà Vua nói: “Ronduin, có vẻ như chúng ta sẽ không thấy ngọn lửa hiệu thứ hai của Ngài Andrew cho đến tận ngày mai. Có lẽ con nên ở lại trên tháp canh này và xem xem ông Roland có đốt lửa hiệu của ông ấy không. Chúng ta cần biết ông ấy có sắp sửa đi cùng với các con vật hay không. Trong khi đó, cha sẽ đi xuống phòng khách và để ý hướng thị trấn. Chúng ta không mong đợi một tín hiệu cho đến ngày mai, nhưng cha sẽ quan sát để phòng hờ. Cha sẽ trông chừng cùng với con.”

“Còn tôi sẽ mang đồ ăn đến cho tất cả mọi người,” Bà Bếp Agnes nói.

Nhà Vua và Bà Bếp Agnes rời đi trước và Hoàng Hậu ở lại thêm để nói chuyện với Ronduin.

“Con nên đi vào bên trong tầng trên cùng của tháp canh để trông chừng. Ở đây con sẽ không thoải mái, vừa bị nóng bởi đống lửa và vừa bị nóng bởi mặt trời.”

Ronduin gật đầu và theo mẹ đi xuống cầu thang, tới chỗ gần cửa sổ nơi cậu đã từng tập tung hứng.

“Thật tệ là con không có bất kỳ mảnh vải lụa nào để tung hứng trong khi con đợi,” Ronduin nói.

Hoàng Hậu đưa tay vào trong túi và lấy ra một mảnh vải lụa vuông màu đỏ và một mảnh vải lụa vuông màu xanh.

“Mẹ nghĩ bây giờ con đã sẵn sàng để thử tung hứng với hai mảnh vải,” bà nói và mỉm cười.

Mẹ của Ronduin dành ít thời gian để chỉ cho Ronduin cách tung hứng với hai mảnh lụa, rồi bà rời đi để cậu lại tự tập.

***

Mirabel và Rowan ngồi ở mũi của con thuyền màu xanh khi nó trôi theo con đường giữa khu rừng dẫn đến hồ nước.

“Lần cuối em đi vào làng, em chỉ thấy những cái cây nhô lên khỏi mặt nước. Bây giờ, đã có các bụi rậm. Và nhìn kìa, một hòn đá lớn,” Mirabel nói.

Cô vừa dứt lời, mọi người cảm thấy một cú va mạnh khi con thuyền đụng phải nền rừng. Mọi người bị kẹt một lúc, nhưng rồi bác thợ bánh lấy một mái chèo ra khỏi cọc chèo và đưa nó cho Ngài Andrew, ngài dùng nó để đẩy con thuyền lên phía trước bằng cách chống mái chèo xuống nước và vào dưới bùn. Rồi bác thợ bánh tiếp tục chèo thuyền trở lại. Việc này xảy ra đến ba lần cho đến khi hồ nước hiện ra trước mắt.

“Chúng ta sẽ đi đến một tảng đá lớn ở bờ hồ,” Mirabel nói, cô nhớ đã đứng gần chỗ đó rất nhiều lần khi cô chào tạm biệt Ronduin và quay lại chạy theo con đường dẫn về nhà.

“Nếu chúng ta bị kẹt, em và anh có thể bước ra một lúc để giúp con thuyền nhẹ hơn,” Rowan đề nghị.

“Ý kiến hay đó anh,” Mirabel nói khi mọi người đến bờ hồ và thấy rằng con thuyền không thể đi qua được.

Hai đứa trẻ nhảy ra, bước vào hồ và kéo mạnh con thuyền trong khi Ngài Andrew và bác thợ bánh dùng cả hai mái chèo để đẩy. Cặp sinh đôi bắt đầu cất tiếng khóc và giống như thể tiếng khóc của hai em khiến con thuyền lỏng ra khỏi chỗ kẹt, vào ngay lúc tiếng khóc lớn nhất, con thuyền đã thoát ra được và trôi vào trong hồ.

Mirabel và Rowan chỉnh mũi thuyền hướng về thị trấn và trèo lại vào trong. Ngay lúc con thuyền bắt đầu lướt đi trên mặt hồ, cặp sinh đôi ngừng khóc, và khi mẹ hai em hát một bài hát ru nhẹ nhàng, hai em đã rơi vào giấc ngủ.

Mirabel cảm thấy tiếng của những mái chèo khua trong nước, sự ấm áp của mặt trời trên khuôn mặt mình và chuyển động lắc lư nhẹ nhàng của con thuyền rất dễ chịu. Cô nằm xuống trên mũi thuyền và ngắm nhìn những đám mây đang trôi chầm chậm trên bầu trời.

Trong suốt quãng thời gian tĩnh lặng này, cô bắt đầu suy nghĩ về ngày hôm sau. Cô hình dung nhìn thấy khói từ trang trại trên đồi và biết rằng nó có nghĩa là ông Roland không cần sự giúp đỡ của cô. Thay vào đó, cô sẽ ở lại giúp đỡ ở lò bánh mì.

Rồi cô hình dung đến tận cuối buổi sáng vẫn không có dấu hiệu nào của khói. Nếu mọi người không thấy khói, cô và anh Rowan sẽ cùng đi lên con sông tới những ngọn đồi dưới chân núi. Rồi cả hai sẽ chạy, chạy nhanh trong khung cảnh nhìn qua thung lũng đến tận trang trại trên đồi và lâu đài, chạy lên con đường lên đồi và rồi lên tận ngọn đồi để đến trang trại. Ở đây cả hai sẽ biết được tại sao ông Roland vẫn chưa dẫn các con vật đến bãi cỏ mới.

Mirabel nhắm mắt lại và khi cô mở mắt ra sau một giấc ngủ ngắn, cô thấy mọi người đã đi vào con sông. Cô ngồi dậy và ngáp một cái, và để ý thấy những bức tường đá xếp dọc theo bờ sông. Quay lại, cô thấy họ đã gần như vào đến thị trấn với những ngôi nhà cao đứng san sát bên nhau.





Photo by Valeriia Miller on Pexels.com

Chương 34 – Chuẩn bị cho Chuyến đi

Ông Roland bước đến chỗ con bò đang nằm ở góc chuồng và quỳ xuống bên cạnh nó. Con bò nhấc đầu lên và gối lên hai đầu gối của ông. “Con thấy sao rồi, Giselle?” Ông Roland vuốt ve con bò từ trán xuống cổ. Ông lấy từ trong túi mình ra một củ cà rốt và đút cho nó. Nó hài lòng nhai trong khi ông tiếp tục vuốt ve cổ và vuốt dần xuống bên cái bụng căng phồng của nó.

Ông Roland ấn đôi bàn tay mình dọc theo hai bên hông con bò, cảm nhận con bê con ở bên trong. “Con đã nằm nghỉ rất nhiều ngày hôm nay,” ông nói với con bò đang mệt lử. Ông quay đầu và đưa tai lại sát bụng con bò, và lắng nghe một cách chăm chú giống như cha ông đã dạy ông làm. Con bê con chuyển động nhẹ và ông Rolan vuốt vài lần thật chắc tay theo một hướng. “Con thật là một cô bò ngoan, Giselle. Cảm ơn con vì đã kiên nhẫn khi ta sờ nắn bụng cho con. Việc này sẽ giúp cho bê con sẵn sàng để chui ra. Nếu bê con ra đời hôm nay, thì chúng ta có thể đi vào ngày mai!” Ông Roland gom vài ôm đầy rơm cuối cùng còn lại và đặt một ít cạnh đầu của Giselle.

Ông Roland mỉm cười khi con bê con của Marguerite đang nhảy nhót xung quanh mẹ ở phía trước trang trại, trong khi con bò mẹ đang gặm những mảng cỏ dưới đất. Con bê con này đã được sinh ra một cách dễ dàng và trông đã đầy sức sống, sẵn sàng để đi xuống những ngọn đồi dưới chân núi. Con bê con của Giselle thì vẫn chưa nằm vào vị trí thuận lợi để được sinh ra và ông Roland biết nếu cô bò trở dạ trước khi bê con vào đúng vị trí, ông sẽ phải nhanh chóng bắt tay vào giúp nó.

“Giselle yêu quý của ta, ta lo lắng về những đám cỏ thưa thớt trên mảnh đất trống xung quanh sườn đồi. Ta lo rằng tất cả các bạn của chúng ta đã dậm chân quá nhiều trên đồi này biến nó thành đất cứng để tìm kiếm những mầm non mới mọc. Nếu chúng ta ở lại lâu thêm chút nữa, ngọn đồi sẽ trở nên trơ trụi!”

Ông Roland nhẹ nhàng vuốt ve trán Giselle và nói, “Ta biết con không biết tại sao con lại trở lên rất to lớn và rất mệt mỏi, vì con chưa bao giờ sinh bê con. Nhưng con sẽ sớm thấy bê con của mình và con sẽ liếm láp bê con và cho bê con bú. Rồi tất cả chúng ta có thể cùng đi xuống những ngọn đồi dưới chân núi. Ta có những việc vặt phải làm, nhưng ta sẽ sớm quay trở lại để kiểm tra tình hình của con.”

Galen, chú ngựa con, chạy lon ton trong khi ông Roland đang ôm một ôm đầy củi lấy từ đống gỗ. “Xin chào, Galen, những thứ này là để cho đống lửa của chúng ta!” Galen hí lên. “Khi chúng ta đã sẵn sàng lên đường, ta sẽ đốt đống lửa bằng một ít bùi nhùi nhóm lửa và than hồng lấy từ lò sưởi trong nhà bếp. Lửa hiệu của chúng ta sẽ rất nóng và sáng, vì vậy ta sẽ cho con vào trong chuồng trước.”

Một nhóm ba con cừu tò mò bước đến chỗ chuồng ngựa để xem điều gì đã làm Galen phấn khích. “Đúng rồi, các bạn của ta, chúng ta sẽ sớm rời đi! Các con có thấy nước lũ đã rút đi nhiều như thế nào không?”

“Lại đây nào, Galen, chúng ta cần chuẩn bị hành lý cho chuyến đi của mình. Con có nghĩ rằng chúng ta có thể chuẩn bị kịp trước cuối ngày không?” Galen vui sướng đi theo sau ông Roland vào nhà bếp. “Con thật may mắn khi không ở trong thị trấn, bạn của ta ạ, bởi vì bốn móng của con khi đó sẽ bị kẹt trong bùn bẩn. Thay vào đó, chúng ta sẽ đi trên con đường xuống những ngọn đồi dưới chân núi và thưởng thức cảnh sườn đồi xanh mát. Trận lụt đã không lên cao đến mức đó nên mặt đất vẫn chắc chắn và cỏ đang mọc cao. Chúng ta sẽ gặp Ngài Andrew và những người nông dân khác trên các cánh đồng sau khi họ đi từ thị trấn lên con sông.”

Ông Roland gỡ cái thùng gỗ nặng trên lưng con ngựa xuống. “Có vẻ như chỗ lõm hôm qua ta đã tạo ra trên thùng giúp nó nằm vững trên cái yên của con. Hôm nay ta muốn bỏ các hòn đá vào thùng để thử xem nó sẽ nằm yên đúng vị trí như thế nào khi nó chất đầy đồ nặng, nhưng chúng ta hết thời gian rồi và bây giờ ta phải đóng gói đồ đạc.” Ông Roland mang cái thùng gỗ lên các bậc thang của nhà bếp và đặt nó lên bậc thang trên cùng khi ông đẩy cánh cửa nặng ra.

Sau khi vào trong nhà bếp, ông kéo cái bàn ra xa bức tường để lộ phiến đá nặng che phía trên phòng trữ lạnh bên dưới nhà bếp. Nằm giấu bên dưới nhà bếp là một kho cơ man là thực phẩm được giữ lạnh nhờ vào bức tường đá của một cái giếng được đào sâu vào trong sườn đồi. Nước miếng tứa ra trong miệng khi ông tưởng tượng ra các mùi vị trong cái kho: các loại củ, phô mai thơm lừng, thịt sấy khô ngon lành, các nồi bơ lạnh và mật ong và thứ tuyệt nhất trong tất cả là những quả mâm xôi được hái trên con đường dẫn xuống các cánh đồng được ngâm trong mật ong.

Ông Roland lăn hai cái bánh phó mát tươi tròn lớn qua căn bếp. Nó lớn đến nỗi ông không thể ôm hai tay vòng quanh nó. Miếng vải bọc xung quanh nó có cảm giác thô sần khi cọ vào các ngón tay ông. Chúng sẽ được để dưới lòng đất để ủ cho lên men và ông sẽ mang lên hai bánh phó mát khác mà đã được ủ từ lần thu hoạch trước, để đem đến cho những người nông dân đang đi lên các cánh đồng trên cao. Di chuyển phiến đá là một việc nặng nhọc và ông thường có sự giúp đỡ để cạy nó lên và đẩy nó qua một bên. Giờ đây không có người giúp, ông Roland phải tìm một vài cây gậy cứng cáp để giữ cho phiến đá khỏi rơi lại vào trong hoặc trượt sang hai bên khi ông nhấc nó lên trên sàn nhà và đẩy nó ra.

Ông Roland cẩn thận bày các đồ tiếp tế ông đã chuẩn bị lên bàn. Trong suốt tuần vừa rồi ông đã nướng hết ổ bánh mì này đến ổ bánh mì khác. Ông đã luộc hai tá trứng gà mới đẻ, rồi bóc vỏ và bỏ chúng vào nước muối để giữ chúng được lâu không bị hỏng. Nhưng nhiều thứ còn lại mà ông cần vẫn nằm bên dưới phiến đá nặng.

Khi ông Roland đặt cái thùng gỗ nặng lên bàn, ông cảm thấy một cơn đau nhói như dao đâm vào lưng mình. Ông đặt cái thùng xuống một cách nặng nhọc và day ấn chỗ đau bằng nắm đấm của mình. Cơn đau gợi nhắc ông về vết thương do một con ngựa hất ngã khi ông còn trẻ. Phải mất nhiều tháng để vết thương hồi phục và, kể từ đó, nếu ông làm việc quá nặng nhọc hoặc nâng vật nặng sai cách, nó sẽ làm ông bị đau lại.

Hít thở thật sâu để bớt đau, ông ngửi thấy mùi khói từ gỗ cháy bay từ bên ngoài vào trong nhà bếp. Ông Roland đi khập khiễng xuống các bậc thang và chống tay vào bức tường khi ông đi vòng quanh trang trại. Ông thấy một ngọn lửa đang cháy trên đỉnh tháp canh của lâu đài chỗ gần ông nhất.


Gần đống lửa ông có thể thấy khuôn mặt của nhà Vua và Hoàng Hậu và Hoàng tử Ronduin đang nhìn về phía ông. “Húuu!” ông hét lớn. “Chúng tôi gần như đã sẵn sàng rồi! Chúng tôi đang đợi Giselle sinh bê con!” Khoảng cách quá xa để những người ở lâu đài có thể nghe thấy. Ông thấy đầu của bà Agnes đang đi lên từ cầu thang bên trong tháp canh và ông nhắm mắt lại và gửi lời nhắn bằng ý nghĩ đến cho chị mình. Ông và bà đã luyện tập việc gửi các tin nhắn trong im lặng đến người kia từ khi ông bà còn nhỏ.

Ông Roland đang giơ tay mình lên để vẫy chào thì một tiếng rống lớn vang lên từ bên trong trang trại. Đó là tiếng của Giselle!





Thanks to Mat Reding for sharing this  tower image on Unsplash.

Chương 35 – Đợi Tín Hiệu Từ Trang Trại Trên Đồi

Mirabel tỉnh giấc. Cô đưa tay lần tìm Adelaide nhưng không thấy em. Mùi bánh mì mới nướng tràn ngập khắp nơi, điều đó nhắc cô rằng tối nay là lần đầu tiên kể từ khi Adelaide còn là một em bé, cô không ngủ gần em của mình. Thay vào đó, cô đã ngủ ở tầng trên của tiệm bánh.

Mirabel đứng dậy và đi đến cửa sổ đang mở. Ở đây không có gì giống với cảnh nhìn ra từ cửa sổ nhà cô. Ở đây, thay vì những hàng cây, cô thấy những dãy nhà và cửa hàng. Nhìn xuống, cô thấy con đường vẫn ngập trong nước bùn.

“Hôm nay, mình sẽ biết là mình sẽ cọ sạch bùn khỏi các bức tường hoặc mình và anh Rowan sẽ chạy nhanh hết mức có thể qua các ngọn đồi dưới chân núi lên tận trang trại trên đồi,” cô nghĩ.

Ngay lúc đó, cha của Mirabel, bác Ricard bước vào phòng. “Chúc con một ngày tốt lành, Mirabel”, ông nói. “Chúng ta có việc dành cho con. Chúng ta cần một người quan sát, người đó sẽ trông chừng phía trang trại trên ngọn đồi. Anh Garrick sẽ chỉ cho con cách để lên trên đỉnh tháp chuông. Nếu con thấy lửa hiệu ở trang trại trên đồi, con sẽ rung chuông ba lần để cho chúng ta biết rằng ông Roland và các con vật đang trên đường xuống các ngọn đồi dưới chân núi.”

“Và nếu con không thấy lửa thì sao ạ?” Mirabel hỏi.

“And Garrick sẽ quay lại để rung một hồi chuông vào giữa trưa,” bác Ricard nói. “Nếu anh đến, và con vẫn chưa thấy ngọn lửa, thì con hãy đi thẳng tới chỗ con thuyền nơi chúng ta neo nó ở bến tàu. Tất cả đồ dùng và người đi sẽ sẵn sàng ở trên thuyền và chúng ta sẽ rời đi ngay khi con đến.”

***

Ronduin ngồi bắt chéo chân và Bình Minh nằm trên chỗ hõm được tạo ra giữa hai chân cậu.

“Hôm nay tớ sẽ không thể ở đây lâu,” cậu nói với cô gà đang mãn nguyện. “Nên đừng bắt đầu nghĩ rằng hai chân tớ sẽ là cái ổ của cậu nhé.”

Ronduin đặt tay lên lớp lông mềm mại trên lưng cô gà và cậu có thể cảm nhận hơi thở của cô. Khi cậu nhìn chăm chú qua các khe hở của lan can, cậu thấy ở sân lâu đài các bụi rậm đã nhô lên cao khỏi nước bùn. Những hòn đã ở chỗ thấp hơn trên tường lâu đài đã có màu bùn.

“Sớm thôi, khi nước rút đi, cậu có thể sống đằng kia trong sân lâu đài. Cậu sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều khi được mổ đất tìm thức ăn hơn là khi cậu ở đây trên một nền nhà bằng đá,” Ronduin nói với con gà.

Ngay lúc đó cánh cửa mở ra và Nhà Vua bước ra ban công. “Chào buổi sáng, Hoàng tử Ronduin, thủ lĩnh đáng kính của những con gà,” ông nói cùng với một nụ cười.

“Chào buổi sáng thưa cha,” Ronduin nói và ngay lập tức đưa ra bản báo cáo của mình: “Vẫn chưa có ngọn lửa nào từ trang trại trên đồi. Và cũng chưa có ngọn lửa nào từ ngôi làng ạ.”

“Ngài Andrew sẽ gửi một người quan sát lên đỉnh tháp chuông để trông chừng lửa hiệu của ông Roland,” nhà Vua nói. “Ngài sẽ chờ đến giữa trưa. Nếu đến lúc đó lửa hiệu của ông Roland vẫn chưa được đốt, ngài sẽ đưa những người chạy giỏi lên thuyền. Nếu lửa hiệu được đốt, ngài sẽ đưa anh Lars theo, anh là một người làm nông giỏi và có nhiều kinh nghiệm.”

“Cày bừa và gieo trồng ở các cánh đồng trên cao là một nhiệm vụ lớn,” Nhà Vua nói tiếp. “Thực phẩm cung cấp cho cả ngôi làng lẫn lâu đài đều phụ thuộc vào những người nông dân này. Thành thực mà nói, con trai ạ, cha không chắc là họ có thể hoàn tất công việc gieo trồng đủ sớm để trồng được số lượng thực phẩm chúng ta cần để giúp chúng vượt qua mùa đông, thậm chí ngay cả khi mọi người đã mang theo một nông dân nhiều kinh nghiệm như anh Lars thay vì những người chạy giỏi.”

“Cha nghĩ Ngài Andrew sẽ mang theo ai nếu ngài không thấy lửa hiệu từ trang trại trên đồi ạ?” Ronduin hỏi.

“Bác Ricard bảo với Ngài Andrew rằng hai người con lớn của bác là những người chạy rất nhanh,” nhà Vua nói.

“Con biết cả hai người ở trường,” Ronduin nói. “Cả anh Rowan và Mirabel đều rất nhanh ạ.”

Ronduin mỉm cười khi cậu nhận ra rằng, nếu Mirabel chạy lên trang trại, cậu có thể thấy cô từ đằng xa và cậu có thể vẫy tay chào cô và thấy cô vẫy tay lại. Rồi nụ cười của cậu dần biến mất và đôi mắt mở lớn. “Ôi không!” cậu nghĩ. “Nếu bạn ấy nhận ra mình, bạn ấy sẽ biết mình không phải là Ronduin đến từ một trang trại nhỏ. Bạn ấy sẽ nhận ra mình là Hoàng tử Ronduin của lâu đài. Mình sẽ không còn là một hoàng tử bí mật nữa.”

“Cha ơi, Mirabel không biết là con sống ở lâu đài,” Ronduin nói. “Cha có nghĩ là bạn ấy sẽ nhận ra con nếu bạn ấy thấy con trên tháp canh không ạ?”

Cha Ronduin trông có vẻ như ông đang suy nghĩ và rồi ông cười tinh nghịch. “Có thể có mà cũng có thể không. Ở đó rất xa, nên cô bé sẽ không chắc cô bé đang thấy ai. Cha cho rằng, nếu con muốn chắc chắn bạn ấy không biết con là ai, con có thể cải trang,” ông nói và cười lớn.

“Ừmmm,” Ronduin ngẫm nghĩ.

“Con có cả ngày để nghĩ về điều đó,” Nhà Vua nói và nở một nụ cười. “Nếu không có lửa hiệu trên đồi, Ngài Andrew sẽ rời đi vào giữa trưa cùng với những người chạy giỏi. Mọi người sẽ phải chèo ngược dòng và rồi những người chạy sẽ phải chạy một quãng trên đường mòn dọc các ngọn đồi dưới chân núi. Cha nghĩ hai người chạy sẽ đến trang trại trước khi trời tối. Nhưng bây giờ chúng ta phải đảm nhiệm các vị trí quan sát của mình. Con sẽ đi lên tháp canh và cha sẽ trông chừng từ phòng khách. Đêm qua, mẹ con và cha đã mang thêm củi lên đỉnh tháp canh. Cha mẹ đã xếp chúng xung quanh rìa đống lửa bởi vì ngọn lửa đầu tiên vẫn còn than hồng. Chúng ta phải di chuyển củi từ ngoài rìa vào chính giữa ngay khi chúng ta thấy lửa hiệu tại ngôi làng. Khi ông Roland thấy ngọn lửa hiệu thứ hai, ông ấy sẽ biết rằng con thuyền xanh đang hướng lên thượng lưu.”

***

Mirabel đi theo anh Garrick qua một tấm ván nối từ tiệm bánh đến tháp chuông. Một đầu của tấm ván được đỡ bằng một cái ghế bên trong tiệm bánh, đầu còn lại nằm trên bậc thang thứ ba của tháp chuông.

“Ở trong đây tối quá,” Mirabel nói, tiếng của cô khẽ vọng lại từ các bức tường đá.

“Suốt cả đường lên sẽ mờ mờ tối,” anh Garrick nói. “Nhưng khi chúng ta lên đến trên đỉnh, gần chỗ những cái chuông, ánh sáng sẽ chiếu vào và em sẽ nhìn thấy đến tận lâu đài và đến trang trại trên đồi. Em sẽ không thể thấy trang trại, bởi vì tất cả những cái cây che mất, nhưng nếu ông Roland đốt lửa hiệu, em sẽ thấy khói bốc lên trên các ngọn cây.”

Mirabel chạm vào bức tường đá lạnh lẽo khi cô trèo lên. “Cái này chắc hẳn giống ở trong lâu đài đá,” cô nghĩ. “Mình phải trèo lên cao, cao mãi, cao mãi để lên đến được đỉnh. Mình chưa bao giờ ở trên cao cách xa mặt đất như thế này.”

“Anh luôn muốn được rung chuông,” Garrick vừa nói vừa nhịp nhàng trèo lên các bậc thang xoắn ốc bằng gỗ. “Bác thường rung chuông sống ở đầu bên kia của thị trấn và vẫn chưa đến được đây, nên mẹ anh nói anh sẽ rung chuông ba lần một ngày cho đến khi bác ấy quay lại. Anh đã muốn được là một trong những người chạy lên đồi nhưng, thay vào đó, giờ anh phải giúp đỡ ở tiệm bánh. Khi anh biết anh sẽ ở lại ngôi làng, anh đã nghĩ vận số của mình rất tệ. Nhưng, bây giờ khi anh có việc làm người rung chuông, anh lại thấy vận may của mình rất tốt.”

“Em cũng có thể ở lại ngôi làng, hoặc em có thể chạy qua các ngọn đồi,” Mirabel nói. “Em sẽ sớm biết vận may của mình như thế nào.”

***

Ronduin bước lên chỗ cửa sổ của tháp canh và lấy Quả Táo ra khỏi túi, đặt bạn lên gờ cửa sổ. “Chào buổi sáng, Quả Táo,” cậu nói.

Ronduin thấy lũ bò và cừu trên trang trại trên đồi đang gặm nhấm vài khoảnh cỏ xanh giữa những khoảnh đất lớn hơn màu nâu nơi mà cỏ đã bị gặm trơ trụi bởi việc chăn thả quá mức. Cậu đưa Quả Táo lại gần cửa sổ hơn. “Cậu hãy nhìn kìa, lũ bò và cừu đó có quá ít cỏ để ăn,” Ronduin nói. “Chúng sẽ rất hạnh phúc hơn khi chúng được đến bãi cỏ cao ở các ngọn đồi dưới chân núi.”

“Đến cuối ngày,” cậu nói với Quả Táo, “chúng ta có thể thấy Mirabel ở trang trại. Cậu chưa từng gặp Mirabel, nhưng cậu sẽ thích bạn ấy. Và bây giờ tớ phải quyết định liệu tớ có vẫy tay chào bạn ấy và đánh liều việc bạn ấy có nhận ra tớ hay không.”

“Cậu nghĩ như thế nào, Quả Táo? Nếu chúng ta thấy Mirable, tớ có nên cải trang hay không? Có thể là một bộ tóc giả? Hay là đội nón của một anh hề?”

“Hoặc là, tớ nên là chính tớ và đánh liều việc bạn ấy sẽ biết tớ là một hoàng tử và không phải là một cậu bé nông dân như bạn ấy vẫn nghĩ không nhỉ?”

Ronduin nhìn Quả Táo rất nhiều phút, chờ đợi một câu trả lời. Cậu biết Quả Táo không thể nói ra thành tiếng, nhưng có thể Quả Táo sẽ gửi đến cậu một lời nhắn trong im lặng về việc cậu có nên cải trang hay không.

Quả Táo trông rất yên bình, dựa vào gờ cửa sổ đang mở.

“Cậu nói đúng, Quả Táo,” Ronduin nói. “Tớ sẽ thấy ổn hơn nếu tớ không cố để trở thành ai khác. Tớ sẽ chỉ là chính tớ thôi.”





Photo by Francesco Ungaro on Pexels.com

Chương 36 – Một Điều Nhỏ Bé Mạnh Mẽ

Tác giả Karah Pino và Kim Allsup

Ronduin ngồi trên cái sàn đá và tiếp tục trò chuyện với Quả Táo đang ngồi sụm xuống trên gờ cửa sổ của tháp canh.

“Cậu nhắc tớ về bản than tớ khi còn nhỏ hơn bây giờ rất nhiều,” Ronduin nói. “Tớ thường ngồi sụm xuống như vậy. Tớ đã luôn cảm thấy mệt mỏi. Tất nhiên là tớ gầy hơn, gầy hơn rất nhiều so với cậu. Cậu trông tròn trịa y như tên của mình, Quả Táo. Tớ từng trông giống như một củ cà rốt được thu hoạch quá sớm, rất rất gầy. Khi tớ còn nhỏ, tớ đã không biết rằng ở trong làng, mọi người gọi tớ là Hoàng Tử Ốm Yếu. Không ai bên ngoài lâu đài biết tên thật của tớ cả. Tớ luôn trùm một cái chăn trên vai mình, cũng là một cái chăn màu xám. Và mẹ tớ hát cho tớ nghe mỗi ngày. Tớ nhớ được lắng nghe mẹ hát. Nhưng tớ vui vì bệnh tật đã biến mất. Và tớ mừng vì tớ có thể chạy. Không phải hôm nay bởi vì không có chỗ để chạy trong lâu đài. Nhưng một ngày nào đó, tớ sẽ lại chạy nhanh hết mức có thể. Tớ sẽ chạy cùng với Mirabel dọc theo bờ hồ. Bị kẹt trong lâu đài gợi tớ nhớ về tất cả những năm mà tớ bị bệnh. Nhưng tớ vui mừng vì tớ không còn là Hoàng Tử Ốm Yếu nữa.”

Ronduin nhấc Quả Táo lên, và ném Quả Táo lên không trung. Đó là lần đầu tiên, cậu tạo ra dấu hình vô cực với một thứ nặng hơn một mảnh vải lụa. Quả Táo và Ronduin luyện tập nhiều phút liền. Rồi Ronduin mỉm cười, đặt Quả Táo trở lại chỗ gờ cửa sổ và nhìn lại về phía trang trại trên đồi, nơi vẫn không có dấu hiệu nào của một ngọn lửa hiệu hết.

***

Mirabel, đang đứng bên trong tầng trên cùng của tháp chuông. Xuyên qua những thanh gỗ mỏng, cô nhìn qua những cánh đồng trải dài đến tận trang trại trên đồi. Cô không thấy dấu hiệu nào của một ngọn lửa hiệu. Cô thấy rừng thông cao vút đã che mất trang trại. Khu rừng nằm phía trên một chuồng ngựa trống không ở ngay chỗ ngọn đồi giao với những cánh đồng rộng lớn. Giữa ngôi làng với trang trại trên đồi và lâu đài, Mirabel thấy những cánh đồng thường được gieo trồng cho đến tận bây giờ vẫn hầu như bị ngập trong nước. Nhìn lướt qua những cánh đồng khổng lồ, Mirabel đếm lớn thành tiếng, “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy. Bảy hòn đảo nhỏ đã xuất hiện trong nước ngập.”

Bấy giờ có một con bồ câu màu xám với một đốm lông màu xanh lá ngay cổ vỗ cánh bay qua các thanh gỗ. Tiếng vỗ cánh của nó vang vọng trong tháp khi nó đậu xuống gần cái chuông khổng lồ bằng sắt. Mirabel thò tay vào túi và lấy ra một khoanh bánh mì. “Một ít cho tớ, và một ít cho cậu nhé, chú chim nhỏ,” cô nói, xé nhỏ những vụn bánh mì và tung về phía con chim bồ câu.

Ăn xong bánh mì, Mirabel quay nhìn về phía lâu đài, các cánh đồng, trang trại trên đồi và những ngọn đồi dưới chân núi. Ngay lúc đó, con chim bồ câu bay đi. “Tạm biệt,” cô nói, nhìn theo con chim xám bay nhanh về hướng trang trại trên đồi. “Có thể cậu sẽ bay đến tận trang trại. Và đến cuối buổi sáng tớ sẽ biết liệu tớ có sẽ chạy nhanh hết mức có thể lên đến trang trại trên đồi hay không.”

***

Ông Roland thức giấc kế bên đầu của Giselle. Cạnh ông là một tách trà đã nguội lạnh vì ông đã quá mệt đến quên uống nó. Ông thận trọng đứng lên, dựa vào bức tường để đỡ cái lưng đau của mình. Cuối cùng ông cũng chợp mắt được một lát sau khi đã thức gần như cả đêm, chờ đợi bê con được sinh ra.

Ông Roland cẩn thận vươn người, nhẹ nhàng vặn mình, bên này sang bên kia để thả lỏng lưng. Đó là một đêm dài trên nền nhà cứng kế bên Giselle. Khi ông có thể cúi xuống, ông cầm lấy tách trà trong tay và uống một hớp hết ly trà đã nguội lạnh.

Rồi ông Roland lại ngồi xuống đất bên cạnh Giselle. Vuốt ve bụng cô bò, ông nói “Hãy xem điều gì đã xảy ra trong khi ta ngủ nào, Giselle! Cuối cùng, sau rất nhiều giờ, con đã sẵn sàng để sinh con!”

Cô bò rên rỉ và nhấc đầu lên nhìn ông. “Giselle yêu quí, ta ở đây để giúp con,” ông nói. Ông đẩy bê con vào đúng vị trí sinh một cách dứt khoát. “Con đây rồi, bê con ạ.” Ông di chuyển đến gần đầu Giselle hơn và thì thầm, “Con sẽ sớm gặp bê con của mình! Việc một con bò cần giúp đỡ để sinh con không thường xảy ra. Nhưng, qua nhiều năm ta ở trang trại này, ta đã giúp một vài trường hợp. Bây giờ thì sẽ không lâu nữa đâu.”

Ông Roland kéo một lần cuối và chú bê con trượt ra ngoài lên trên lớp rơm. Giselle liếm con bê con mới sinh để giúp chú khô ráo. “Ô hô! Con bước đi kìa!” Ông Roland vỗ tay một cách hạnh phúc khi chú bê con nhanh chóng học cách đứng lên trên bốn chân loạng choạng của mình. Bây giờ ông Roland cũng đứng lên. “Con trông có vẻ là một chú bê nhỏ bé mạnh mẽ,” ông nói với bê con.

“Còn con, Giselle. Bây giờ con mệt rồi. Con đã đau đớn thật nhiều giờ để sinh con, thời gian lâu nhất ta từng thấy. Nhưng, con mạnh mẽ như con bê con của mình. Con có thể nghỉ ngơi cho đến khi mặt trời qua khỏi đỉnh đầu. Rồi chúng ta phải đốt lửa hiệu của mình và từ từ mà đi xuống bãi cỏ xanh tươi tốt.”

Giselle dường như hiểu điều này, vì đột nhiên cô bò đứng dậy. Chú bê con đi lại gần cô bò và bắt đầu bú.

Ông Roland mỉm cười. “Bây giờ ta sẽ chuẩn bị cho chuyến đi của chúng ta.”

Ông Roland mở then cài những cánh cửa trang trại nặng trịch và để lũ bò đẩy cửa mở ra. Ông đi vòng qua trang trại và hạ cái xô xuống giếng sâu. Khi nó đầy nước, ông nhanh chóng kéo cái xô lên trở lại. Ông đã quá mệt nên ông không để ý thấy nó đang quay tròn và lắc lư cho đến khi nó gần lên đến miệng giếng.

Miệng của xô nước đụng phải một cục đá và chao đi, đổ hết một nửa xô nước trở lại vào giếng. Ông Roland thở dài thật dài. “Ta đã quá mệt để làm một việc đơn giản cho đúng cách,” ông nghĩ. Ông kéo xô nước lên hết quãng đưỡng còn lại và đưa phần nước còn lại lên sát miệng. Sau khi uống một hơi dài, ông Roland đặt xô nước lên cái miệng bằng đá của cái giếng.

Ông Roland chụm hai bàn tay lại và để vào xô nước. Rồi ông vốc nước vỗ lên mặt mình và nhẹ nhàng chà hết bụi và mồ hôi từ đêm qua do ông nằm ngủ dưới sàn. Rồi ông đưa cái xô xuống giếng nước lần nữa và cẩn thận kéo nó lên, rồi đổ nước vào bình đựng nước mà ông mang đến cho lũ gà.

Ông Roland bắt tay vào việc dọn dẹp thức ăn thừa trong tủ đựng thức ăn. Ông quét sàn nhà và lau sạch bàn làm việc. Ông gần như hoàn toàn làm việc bằng tay phải và tay trái chống lên bàn để đỡ cái lưng đau của mình. Ông đổ phần nước còn lại vào cái thùng tròn nhỏ để dội sạch nước sữa còn thừa lại sau khi làm phó mát.

Khi ông Roland nhấc cái thùng nặng lên để đổ nó ra ngoài cửa, thì lại có một cơn đau nhói như dao đâm trên lưng ông. Ông đặt cái chậu xuống và nhoài người nặng nhọc dựa qua cái bàn bằng cả hai tay. Khi đã hồi phục sau cơn đau choáng váng, ông nhìn xuống những đồ tiếp tế trên bàn vẫn đang cần được đóng gói. Ông nhìn xuống phía bên kia bàn thấy phiến đá nặng trên sàn nhà, đang đậy phần đồ tiếp tế còn lại mà ông còn cần ở căn phòng bên dưới. “Mình sẽ quay lại để di chuyển phiến đá khi cơn đau của mình dịu đi,” ông nghĩ.

Ông Roland đi vòng qua trang trại, chống tay vào tường khi ông bước đi. Ông mở cửa chuồng ngựa. Galen nghếch đầu ra và hít hít vào cánh tay đang vươn ra của ông Roland. “Ngày hôm nay ta làm mọi thứ quá chậm chạp,” ông Roland nói với chú ngựa. “Con hãy đi ra phía trước và tìm thứ gì đó để ăn trước khi chúng ta chuẩn bị cho chuyến đi của mình. Ta sẽ đi kiểm tra Giselle.”

Khi ông Roland vòng lại lối vào trang trại, ông thấy chú bê con mới sinh đang rụt rè thò mũi ra ngoài cửa trang trại. Giselle đang nằm xuống trở lại. Ông Roland vuốt ve đầu chú bê con khi ông đi ngang qua. Ông dựa vào cái cột gần Giselle nhất và quỳ xuống. Ông bò xung quanh cô bò, kiểm tra thử xem cô bò đang hồi phục như thế nào sau ca sinh khó. Lấy ra củ cà rốt cuối cùng từ trong túi, ông Roland đưa nó vào miệng cô bò trước khi nằm xuống cạnh nó.

“Chà, Giselle,” ông Roland đặt tay mình lên đầu cô bò. “Cả hai chúng ta dường như rất đau và mệt. Chúng ta hãy nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta sẽ hoàn tất việc chuẩn bị cho chuyến đi.” Giselle dùng mũi ngửi ngửi và đặt đầu mình lên vai ông.

***

Ronduin nghe thấy tiếng những bước chân chậm chạp ở hành lang và nhảy xuống để mở cửa cho bà Bếp Agnes vào tháp canh. “Bà có súp hầm và một ít bánh mì cho cháu,” bà vừa nói vừa đặt một cái tô và một khoanh bánh mì lớn lên gờ cửa sổ gần Quả Táo.

“Cháu cảm ơn bà ạ,” Ronduin nói. “Cha cháu có trông thấy chút khói nào từ làng không ạ?”

“Vẫn chưa,” bà Bếp Agnes trả lời. “Mặt trời vẫn chưa lên khỏi đỉnh đầu. Ta nghĩ nên mang thức ăn cho cháu bây giờ, vì, khi đến giờ chúng ta đốt ngọn lửa hiệu thứ hai, cháu sẽ rất bận rộn nên không thể ăn được.”

“Cháu vẫn đang trông chừng phía trang trại trên đồi và vẫn chưa thấy ông Roland trong suốt cả buổi sáng,” Ronduin nói.

“Ta không ngạc nhiên,” bà Bếp Agnes trả lời. “Thỉnh thoảng ta biết điều ông ấy đang nghĩ và điều ông ấy cảm thấy. Điều ta đang cảm nhận ở ông ấy bây giờ là ông ấy đang rất nóng lòng đưa các con vật xuống những ngọn đồi dưới chân núi, nhưng ông ấy đang cảm thấy rất mệt.”

***

Trong trang trại, ông Roland đang ngủ ngon lành.

***

Lời nhắn dành cho độc giả

Bản dịch chương 37 sẽ được đăng vào thứ 6, ngày 10 tháng 7.

Tác giả sẽ có một kỳ nghỉ ngắn, nên chương 38 (bản tiếng Anh) sẽ được đăng vào 21 tháng 7.

Viết thư cho Ronduin và Mirabel

Vui lòng cân nhắc việc viết thư hoặc giúp con của các bạn với một dự án sáng tạo mà trẻ có thể gửi đến cho Ronduin hoặc Mirabel: một bức vẽ, một mô hình, một túi đậu, một sợi dây nhảy hoặc một bức thư.

Các bạn có thể bắt đầu bức thư đại loại như sau:

Lời chào từ Vùng Đất Xa Xôi,

Cũng giống như cậu, người dân ở vùng đất của tớ cũng phải ở trong nhà nhiều tuần liền. Thay vì đi đến trường, tớ đã ở nhà. Tớ biết được việc cậu đã chăm sóc lũ gà, làm một sợi dây nhảy và một túi đậu và học cách nhảy dây và tung hứng. Tớ nghĩ tớ sẽ kể cho cậu nghe những việc tớ đã làm khi tớ ở nhà. (Và sau đó hãy để con bạn kể ra những điều con bạn làm ở nhà mình).

Vui lòng kí tên ở dưới bức thư bằng một cái tên do bạn nghĩ ra và địa chỉ thật của bạn.

Có rất nhiều cách để gửi cách dự án sáng tạo của các bạn. Bạn có thể gửi email các bức thư và hình ảnh đến địa chỉ kallsup@aol.com. Tiêu đề: Hoàng Tử Bí Mật hoặc đăng lên lên trang The Secret Prince Story Community trên Facebook.




Photo by Luke Porter on Unsplash

Chương 37 – Tâm Thật Bình An

Ông Roland, đang nằm thiếp đi bên cạnh bên Giselle, bỗng mơ thấy bà Agnes đang đứng cạnh ông trong trang trại. “Thức dậy đi nào,” bà nói. “Thức dậy đi em!”

Ông Roland tỉnh giấc và nhìn thấy ánh sáng chói chang chiếu qua cửa, nhận ra rằng ông đã vô tình ngủ thiếp đi mất. “Cảm ơn đã đánh thức em dậy, chị Agnes,” ông nói. Ông nhìn xung quanh và thấy Giselle vẫn đang ngủ và bà Agnes không hề ở trong trang trại. “Đó đúng là một tin nhắn mình đang cần,” ông nói và nhận ra là bà Agnes đã gửi một tin nhắn đến cho ông từ xa. “Cảm ơn đã đánh thức em dậy, chị Agnes,” ông nói, hi vọng ý nghĩ của ông sẽ đến được bà Agnes trong lâu đài.

Ông Roland quan sát cô bò đang ngủ. Sau rất nhiều năm với rất nhiều con bò được ông chăm sóc, ông có thể hiểu nhiều điều về một con vật chỉ bằng cách nhìn nó. Và, bây giờ, cái cách mà Giselle thậm chí không hề động đậy khi ông chạm vào nó, cho ông biết rằng cô bò cần ngủ nhiều hơn nữa. Ông Roland hít một hơi thật sâu và hình dung cảnh dắt cô bò mệt mỏi xuống những ngọn đồi dưới chân núi bằng dây thừng, và phải vỗ về cô suốt cả con đường. Ông lắc đầu, biết rằng, khi cô đến nơi, cô sẽ vô cùng mệt mỏi đến nỗi cô không còn đủ sức để chăm sóc cho chú bê con của mình.

Không mất nhiều thời gian để ông Roland nhận thấy sâu trong tim mình rằng Giselle chưa sẵn sàng để thực hiện một chuyến đi dài vất vả xuống những ngọn đồi dưới chân núi. “Con sẽ ở lại đây với bê con của mình, Giselle ạ,” ông Roland thì thầm. “Ngài Andrew sẽ gửi những người chạy giỏi lên đây và họ sẽ chăm sóc con một vài ngày. Ngay khi con có những người chăm sóc, Galen và ta có thể dẫn lũ bò còn lại và lũ cừu xuống những ngọn đồi dưới chân núi. Ta biết con sẽ rất thích cỏ tươi ở những ngọn đồi đó, nhưng, thỉnh thoảng, chúng ta phải ở lại nhà dù ta ao ước một chuyến đi. Con có thể ngủ, Giselle, bởi vì hôm nay chúng ta sẽ không đốt lửa hiệu. Và Ngài Andrew sẽ biết để gửi người đến giúp đỡ chúng ta.”

***

Mirabel quan sát mặt trời lên mỗi lúc một cao hơn trên bầu trời, và, khi buổi sáng trôi qua, những cơn gió nhẹ thổi qua tháp chuông trở nên ấm áp hơn.

Bấy giờ cô nghe thấy tiếng cửa mở ra từ xa bên dưới và rồi cô nghe thấy tiếng bước chân bước rầm rập lên các bậc thang gỗ. Anh Garrick chạy lên tận tầng cao nhất. “Em có thấy chút khói nào từ trang trại không?” cậu hỏi.

Mirabel nhìn thêm một lần cuối về phía trang trại trên đồi và nói, “Không hề có tí lửa nào ạ. Có vẻ như ông Roland cần sự giúp đỡ.”

Anh Garrick mỉm cười và nói, “Vậy đến lúc anh rung chuông báo buổi trưa rồi.”

“Và giờ là lúc em đi đến chỗ con thuyền,” Mirabel nói. “Tạm biệt, anh Garrick.”

“Chúc em chuyến đi an toàn,” anh Garrick vừa nói vừa bước về phía cái chuông và nắm lấy sợi dây bằng cả hai tay. Âm thanh của cái chuông ngập tràn trong tháp và vọng mãi cho đến khi Mirabel xuống đến tầng trệt.

Lúc này, Mirabel cầm váy lên và chạy nhanh trên mặt nước đang ngập đến mắt cá chân hướng tới bến tàu. Cô không bị chìm vào trong bùn, vì những con đường ở khu này của thị trấn được lát đá cuội. Chạy đến góc phố, cô thấy lối đi dẫn ra bến tàu bằng gỗ chỉ cao vừa đủ để nằm trên nước lụt. Nằm cạnh nó là con thuyền màu xanh, đã đủ người và tất cả các loại hành lý túi và rổ giỏ mang theo, đang nhẹ nhàng lắc lư. Anh Rowan và bác thợ bánh đứng trên lối đi dẫn ra bến tàu. Cô thấy một người thanh niên cao lớn bước ra khỏi thuyền. “Đó chắc hẳn là anh Lars,” cô nghĩ.

Đến gần con thuyền, cô thấy những người cùng đi trên thuyền: Ngài Andrew và cha cô; cô Ellyn thường làm việc trong lâu đài; và những người lớn khác trong thị trấn. Cô nhận ra tất cả mọi người: cô Helena, bác Peter, cô Katrina và chồng cô, bác Borin. Cô Ellyn ngồi trên mũi thuyền và anh Rowan và Mirabel ngồi cạnh cô, thay thế chỗ của anh Lars.

Bác thợ bánh đẩy mạnh con thuyền và ném sợi dây buộc vào trong thuyền. Mirabel chụp lấy sợi dây, cuộn nó lại và nhét nó xuống gần chân cô Ellyn. Bây giờ con thuyền có hai người chèo. Cô Katrina và anh Rowan mỗi người cầm một mái chèo, vì mọi người cần thêm sức để đi ngược lên dòng chảy của con sông mà chảy xuống từ những ngọn đồi.

Khi con thuyền đi qua, những người ở lại trong thị trấn đi đến cửa sổ nhà mình và vẫy chào, kêu lớn, “Đi an toàn nhé!”, “Chúc mọi người may mắn trên các ngọn đồi”, “Chào tạm biệt mọi người!” Những người trên thuyền vẫy tay lại, tất nhiên là ngoại trừ hai người chèo thuyền vì tay họ bận giữ mái chèo.

Ngay khi mọi người rời khỏi thị trấn, họ nhìn thấy khói phía sau mình, đang bốc lên bầu trời. “Garrick và cha mình đã nhanh chóng đốt lửa hiệu rồi,” cô Ellyn nói.

Bây giờ Hoàng Hậu và Nhà Vua sẽ biết chúng ta đang trên đường đi lên các ngọn đồi,” Ngài Andrew nói thêm.

***

Ronduin nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ đang đi nhanh trên hành lang. “Tiếng bước chân dường như là của Nhà Vua,” bà Bếp Agnes lên tiếng.

“Có lẽ cha đã nhìn thấy lửa hiệu ạ,” Ronduin nói.

Ronduin mở tung cánh cửa và nhìn thấy cha cậu đang gật đầu và chỉ tay lên trên khi ông tiến lại gần.

Ronduin là người đầu tiên lên đến đỉnh cầu thang và bước ra ngoài lên mái của tháp canh. Cậu nhìn ra phía trang trại và thấy ông Roland đang bước ra khỏi cửa trang trại cùng với hai chú bê con theo sát phía sau. Khi Nhà Vua và bà Bếp Agnes lên đến chỗ của Ronduin, cả ba người nhìn thấy ông Roland vẫy mạnh cả hai tay. Ba người đều vẫy tay lại với ông Roland. Bà Bếp Agnes nói, “Trông ông ấy khỏe và hai chú bê con cũng khỏe mạnh. Ta nghĩ ông ấy không đốt lửa bởi vì ông ấy cần ai đó ở lại trang trại để chăm sóc cho một trong hai con bò mẹ.”

“Con có thể đốt lửa để ông Roland biết người giúp đang trên đường đến không ạ?” Ronduin hỏi.

“Được, con đốt lửa đi,” Nhà Vua nói. “Con đã sẵn sàng để đảm trách việc đốt và trông chừng ngọn lửa.”

Ronduin bắt đầu bằng việc lên một kế hoạch. Cậu cẩn thận quan sát đống củi xếp xung quanh rìa của tháp canh và rồi cậu dùng một cái que để xác định những chỗ còn cháy nóng trong đống than hồng còn lại từ đống lửa cũ. Nhớ lại cách cha cậu đã dạy cậu nhóm một ngọn lửa, cậu bắt đầu bằng việc xếp những nhánh cây nhỏ nhất phía trên những cục than hồng đang nóng. Kế đến cậu để những cành cây nhỏ, rồi đến những thanh củi nhỏ lên phía trên chỗ còn sót lại của đống lửa cũ. Cuối cùng cậu để những thanh củi lớn lên trên cùng.

Cả Nhà Vua lẫn bà Agnes đều không bước lại gần để giúp Ronduin và cậu nhận ra cha và bà tin tưởng cậu có thể nhóm lửa mà không cần sự giúp đỡ. Ronduin tìm thấy cái ống bể đang để dựa vào tường tháp canh. Cậu mở và đóng nó thật mạnh để tạo ra luồng gió thổi vào đống than hồng. Than hồng lóe lên một ngọn lửa nhỏ đốt cháy các nhánh cây con. Các nhánh cây con bén lửa và đốt cháy những cành cây nhỏ. Lúc này thì mẹ cậu đã đi lên cùng với mọi người. Ngọn lửa đã cháy sang các cây củi. Tiếng lửa nổ đôm đốp rất lớn và khói bay cao lên trời.

Ronduin quan sát ngọn lửa và khói đang bốc lên càng lúc càng cao hơn. “Con nghĩ mọi người ở trong làng cũng sẽ thấy khói này đấy ạ,” cậu nói với mẹ mình. “Nên mọi người sẽ yên tâm rằng ông Roland sẽ biết được là người giúp đỡ đang trên đường đến.”

Ronduin cùng cha mẹ cậu và bà Bếp Agnes nhìn qua những cánh đồng ngập nước đến tận trang trại trên đồi. Ông Roland vẫn đứng chỗ cửa trang trại.

“Hãy nhìn lũ bò và cừu đói bụng tội nghiệp kìa,” Hoàng Hậu nói.

“Sườn đồi chỉ còn đất nâu và gần như không còn cỏ,” bà Bếp Agnes nói thêm. “Ta biết ông Roland chắc chắn rất lo lắng cho các con vật.”

“Nhưng ta chắc chắn ông ấy có lý do chính đáng để không bắt đầu đi xuống những ngọn đồi dưới chân núi,” Nhà Vua lên tiếng.

Bà Agnes vẫy tay gọi ông Roland. Ông Roland vẫy tay lại chị mình. “Bây giờ ông ấy đã biết rằng sự giúp đỡ đang trên đường đến,” bà Agnes nói. Rồi bà quay sang Ronduin và nói tiếp, “Cháu đã rất hay mang các tin nhắn đến ông Roland thay cho bà,” bà nói. “Bà luôn luôn tin tưởng cháu khi chạy lên đó và trở về rất nhanh. Hôm nay, với ngọn lửa này cháu lại một lần nữa mang một tin nhắn đến cho em trai của bà, và bà cảm ơn cháu. Bà chắc chắn nó giúp ông ấy thật an tâm.”




Additional chapters will be added to this post as they become available

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: